Kiếp trước, Tần Tiểu Vi là một nhân viên văn phòng, công việc nhàm chán lặp đi lặp lại, trò chơi là chỗ dựa tinh thần duy nhất của cô. Ban ngày đi làm, chỉ có thể thức đêm cày game. Vì liên tục thức khuya đến nửa tháng, một tối nọ, cơ thể không chịu nổi nữa nên cô đột tử.
Sau đó, cô xuyên thành Tần Tiểu Vi ở thế giới này.
Xã hội ở đây phát triển gần giống thế giới trước của cô, giống như một thế giới song song. Vì cả hai có rất nhiều điểm tương đồng nên cô nhanh chóng thích nghi.
Chỉ là thân phận mới quá nghèo, không chỉ là trẻ mồ côi mà còn nợ nhà nước một khoản vay sinh viên khổng lồ. Chủ nhân cũ của thân thể chưa tốt nghiệp đại học nhưng đã học song bằng, còn làm đến bốn công việc bán thời gian, mỗi ngày chỉ ngủ bốn đến năm tiếng. Để kiếm tiền, có lúc còn thức trắng đêm để làm editor.
Nguyên chủ bị tai nạn xe trong lúc đi làm thêm do ngủ gật trên đường, thế là qua đời.
Kiếp trước cô chết vì thiếu ngủ, nguyên chủ cũng vậy. Sau khi xuyên qua, cô thấm thía bài học, cho rằng việc cắt giảm thời gian nghỉ ngơi, dùng sức khỏe để đổi tiền là không đáng.
Sau khi xuất viện, cô từ bỏ hết các công việc bán thời gian của nguyên chủ, chỉ giữ lại việc múc đồ ăn ở căn tin để trang trải chi phí cơ bản. Viện phí cũng tốn không ít tiền, cô lại không có tiền tiết kiệm, nếu nghỉ hết việc thì khi đến kỳ đến cả băng vệ sinh cũng không có tiền mua mất.
May mắn là Tần Tiểu Vi có không gian nông trại, kiêm "bàn tay vàng" của cô. Đồ trong nông trại có thể mang ra ngoài. Cô dùng đồ trong đó để mở sạp kiếm tiền. Chỉ trong hai năm, cô không những trả hết nợ vay sinh viên mà còn có chút tiền tiết kiệm.
Không gian nông trại khá giống trò chơi "Happy Farm" mà cô chơi lúc còn sống, nhưng cũng có nhiều điểm khác biệt như thời gian trồng trọt và sản xuất lâu hơn, thao tác không còn dùng chuột mà phải vào không gian làm thủ công, lên cấp cũng khó hơn rất nhiều...
Sau hai năm xuyên không, không gian nông trại của cô mới lên đến cấp 21, không thể bằng với hồi trước khi xuyên không, chỉ cày ba tháng là max level.
Dù nâng cấp chậm nhưng Tần Tiểu Vi cũng không vội. Bắp rang và bánh mì cô bán ngoài sạp được mở khóa cấp 3 và 5, dù sau này có mở khóa thêm nhiều món khác nhưng thời gian sản xuất cũng dài hơn, chưa chắc kiếm được nhiều tiền hơn.
Trước khi đi thực tập, Tần Tiểu Vi học từ thứ hai đến thứ sáu, cuối tuần mở sạp ở phố ẩm thực gần trường. Mỗi tuần cô chỉ bán khoảng tám đến mười buổi, nhưng vì giá thành thấp, hàng làm từ không gian nông trại lại rất ngon, khách quen nhiều nên việc kinh doanh rất tốt, thu nhập hàng tháng ít nhất cũng được năm, sáu nghìn tệ.
Gặp dịp lễ Quốc khánh đông người, có khi một kỳ nghỉ kiếm được hai ba chục nghìn, nghỉ hè và đông còn kiếm nhiều hơn...
Phố ẩm thực nơi cô bán hàng cách trường không xa, nếu cô chịu khó đi bán cả buổi tối thì thu nhập ổn định hơn mười nghìn mỗi tháng là chuyện trong tầm tay, khi đó không gian nông trại chắc chắn cũng hơn cấp 21 xa!
Nhưng ký ức về việc thức đêm rồi chết đột ngột khiến cô sợ hãi, trải nghiệm "người mất không mang được tiền theo" một lần là quá đủ. Vì vậy cô luôn sắp xếp thời gian hợp lý, không để bản thân quá vất vả.
Tần Tiểu Vi đi vào nhà vệ sinh nữ, đóng cửa buồng lại rồi trực tiếp vào không gian.
Không gian nông trại rất rộng, khu vực cô đã mở khóa chưa đến 10%, nhưng cũng đã khoảng mấy chục mẫu đất.
Ngoài đất, một bên không gian còn có một vùng biển rộng lớn, nhưng chỉ có thể ngắm cảnh và câu cá mỗi ngày với hai cái cần câu.
Cô từng thử ra biển bắt hải sản hoặc ra bãi biển bắt sò khi thủy triều rút, nhưng chưa bao giờ bắt được gì, đến cả vỏ sò cũng không có nữa là.
Khu vực chưa mở khóa hiện ra trước mắt cô là một cánh rừng xanh bạt ngàn, giữa phần mở và chưa mở có một bức "tường" trong suốt cô chưa thể vượt qua.