Trước khi mưa bắt đầu, cô từng nghĩ cơn mưa lớn này cũng chỉ như một kỳ nghỉ dài. Nhưng sau khi trải qua việc nước tràn vào phòng, thức ăn khan hiếm, bạn cùng phòng làm tình nguyện rồi đổ bệnh hàng loạt, sau khi chứng kiến bao nhiêu người vô gia cư vì mưa, nhìn thành phố Ninh Thị nơi cô sống hai năm bị tàn phá đến biến dạng, thái độ của cô với trận mưa này đã từ thờ ơ chuyển thành căm ghét.
Những dòng nước nhỏ như bị ống dẫn nước dẫn đến ban công dần dần cạn kiệt. Không còn mưa bổ sung, nước đọng trên ban công nhanh chóng chảy sạch theo ống thoát nước bên tường.
Tần Tiểu Vi và Chu Lam đứng gần lan can ban công, nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài tối đen, phía dưới cũng không có đèn đường. Dù bật đèn pin, họ vẫn khó mà nhìn rõ được tình hình phía dưới.
Cô vươn tay ra hứng mưa, chỉ hứng được vài giọt nước.
"Mưa nhỏ lại rồi, chắc mực nước dưới lầu cũng sẽ hạ xuống nhỉ?" Tần Tiểu Vi và Chu Lam đều rất phấn khích.
"Hy vọng cống thoát nước không còn bị tắc nữa. Phòng ký túc của tụi mình thực sự rất cần một hệ thống thoát nước trơn tru!"
Khi hai người đang trò chuyện, chú thợ đã cởi bộ đồ liền thân, áo mưa và mũ bảo hộ.
"Các cô gái, đừng tám chuyện nữa, qua đây giúp chú soi đèn một chút, mình làm nhanh lên, xong sớm nghỉ sớm!" Chú thợ đưa chiếc đèn đội đầu vừa tháo xuống cho Chu Lam: "Cháu có thể đứng xa chút, chỉ cần rọi đèn vào chỗ này là được... đúng rồi, chính là như vậy. Cái đèn này hơi có vấn đề, đội trên đầu là phải nghiêng cổ mới được, ảnh hưởng đến công việc lắm."
"Dạ được ạ!" Chu Lam hào hứng nhận lấy đèn.
Sau khi mưa tạnh, hiệu suất làm việc của chú thợ quả nhiên tăng lên rất nhiều.
Tần Tiểu Vi đã liên hệ trước với các phòng ký túc tiếp theo, bảo họ dọn dẹp khu vực ban công cần khoan và mở cửa sẵn để đợi chú thợ... Chú ấy làm xong một phòng chỉ mất khoảng 2 - 3 phút.
Nhưng dù chú ấy có làm nhanh đến mấy thì số lượng phòng cũng quá nhiều nên trong một đêm cũng không thể xử lý hết tất cả.
Khi đèn đội đầu lại một lần nữa mờ dần, chú thợ đấm đấm lưng: "Hôm nay làm tới đây thôi! Ngày mai làm tiếp..."
Đã gần mười giờ, Tần Tiểu Vi bắt đầu thấy buồn ngủ, cô cất sổ ghi chép vào túi nhựa trong suốt, đưa lại cho chú thợ.
Tần Tiểu Vi hỏi: "Chú Lý, mai mấy giờ mình bắt đầu ạ?"
"Bảy rưỡi nhé! Ngày mai sẽ có thêm hai người nữa, chắc xong được cả tòa trước khi trời tối..."
"Vâng! Vậy giờ tụi cháu dọn máy phát điện xuống!"
Vừa nói, Tần Tiểu Vi và Chu Lam cúi người định bê máy phát.
"Không cần không cần! Để chú thu dây, máy phát cứ để đây là được rồi! Nặng như vậy mà cứ mang lên mang xuống mệt lắm..."
"Để thế này có sao không ạ?" Chu Lam hơi lo lắng.
"Cả tòa nhà này đều là sinh viên, để một tháng chú cũng không lo. Nếu để trong tòa giảng đường thì chú còn phải ngủ canh nó ấy chứ. Bên đó có người ngoài vào, nghe nói tối qua còn có người trộm đồ, loạn lắm..."
Rõ ràng, chú Lý rất tin tưởng vào nhân cách của sinh viên Đại học Q.
Nghe chú nói vậy, Tần Tiểu Vi và Chu Lam cũng không nói thêm gì nữa, cả hai quay về ký túc xá.
Ba bạn cùng phòng đang chơi điện thoại, thấy Tần Tiểu Vi về, Phạm Cẩn cười nói: "Tớ đoán máy phát dừng rồi, chắc cậu sẽ sớm quay lại!"
Tiêu Lâm Lâm hỏi: "Vi Vi, mai đến lượt tầng 12 của tụi mình chưa?"
Tần Tiểu Vi gật đầu: "Mai ban ngày sẽ có thêm hai chú thợ, chú ấy bảo trong một ngày sẽ làm xong tòa nhà mình... Ba cậu thấy sao rồi? Tối nay không sốt lại chứ?"
Phạm Cẩn siết nắm tay làm động tác khoe cơ bắp: "Khỏe re rồi! Tớ cảm giác sắp khỏi rồi... À, Tam Kim phòng bên cạnh cũng bị sốt, bảo là thuốc hạ sốt ở phòng 401 bán hết rồi, tớ cắt cho cậu ấy hai viên, không phải hộp cậu để lại, A Hà bảo hộp đó để dành lúc cậu bị đau bụng kinh. Tớ đưa hộp hôm qua cô giáo mang tới..."