[Phạm Cẩn: Siêu thị trên đường Sơn Hải cũng bị vét sạch rồi, nhân viên bảo sáng mai mới nhập hàng lại. ]
[Phạm Cẩn: Khóc to. jpg]
[Tiêu Lâm Lâm: Tớ xin nghỉ rồi, định rạng sáng đi chợ đầu mối tích trữ đồ. Bên đó ba giờ sáng là bắt đầu mở bán. Các cậu có muốn đi cùng không?]
[Phạm Cẩn: Đi đi đi! Trên mạng nói ghê quá, tớ phải trữ đủ đồ ăn cho nửa tháng mới yên tâm!]
Phòng ký túc của họ có bốn người, cả bốn đều thực tập tại địa phương. Lương thực tập của ba người kia khoảng bốn nghìn tệ, giá sinh hoạt trong thành phố không rẻ, nếu thuê nhà riêng thì rất khốn khó nên ba người kia vẫn ở ký túc xá.
Tần Tiểu Vi phải ra vào không gian mỗi ngày, sống cùng bạn cùng phòng rất bất tiện nên từ kỳ hai năm hai cô đã dọn ra ngoài ở riêng. Lúc chưa thực tập, cô chỉ về ký túc trưa để nghỉ ngơi.
Cô nghĩ một lúc rồi gõ:
[Tần Tiểu Vi: Trước đây tớ mua nhiều ngũ cốc dâu tây để ăn sáng, còn mấy túi chưa khui, có thể bán lại cho các cậu, các cậu có cần không?]
Ngũ cốc dâu tây cũng là sản phẩm của xưởng đồ ăn vặt trong không gian giống bắp rang, nguyên liệu gồm hai phần lúa mì và hai phần dâu tây. Định lượng của nó giống bánh quy, mỗi phần nặng một ký, ngũ cốc được ép thành khối chữ nhật giống như bánh quy nén cỡ lớn, khi ăn phải dùng dao cắt nhỏ.
Ăn trực tiếp thì vị giống snack khoai tây vị dâu tây, giòn giòn vui miệng, nếu ngâm với sữa và mật ong thì lại giống ngũ cốc ăn sáng, rất no bụng, hoàn toàn có thể thay thế bữa lớn trong ngày.
Các bạn cùng phòng đều biết Tần Tiểu Vi bán hàng ở phố ăn vặt gần trường, cô nói hàng được lấy từ người thân nên không ai nghi ngờ gì.
Tin nhắn vừa gửi đi, Phạm Cẩn lập tức phản hồi:
[Phạm Cẩn: Muốn muốn muốn! Vi Vi, là loại ngũ cốc dâu lần trước cậu ăn ở ký túc phải không? Cậu có mấy gói vậy?]
[Tần Tiểu Vi: Có thể chia cho ba cậu sáu gói. ]
[Phạm Cẩn: Vậy mỗi người hai gói nhé?]
[Tiêu Lâm Lâm: Ok!]
[Đoạn Hà: Được, Vi Vi, ngũ cốc dâu đó bao nhiêu tiền một gói? Tớ chuyển khoản cho cậu. ]
Tần Tiểu Vi nghĩ một chút, rồi đưa ra mức giá thấp:
[Tần Tiểu Vi: 20 tệ một gói. ]
Tin vừa gửi đi không lâu, cô đã nhận được chuyển khoản từ ba bạn cùng phòng.
Sản xuất một phần ngũ cốc dâu cần 1kg dâu tây và 1kg lúa mì. Dâu trong không gian vừa to vừa ngọt, thỉnh thoảng cô bán lẻ thì giá cũng phải 25 tệ một ký. Nên 20 tệ một gói ngũ cốc thật sự là rất rẻ.
[Tiêu Lâm Lâm: Phạn Phạn, vậy mai mình vẫn đi chợ đầu mối chứ?]
[Phạm Cẩn: Đi chứ! Bà ngoại tớ hôm nay không mua được rau, tớ muốn mua ít đem về. ]
Tần Tiểu Vi trò chuyện với họ một lúc rồi chuẩn bị nghỉ trưa. Nhưng vừa nằm chưa bao lâu thì có người vỗ vai cô: "Tiểu Tần, qua đây giúp chuyển ít đồ."
Người gọi cô là quản lý. Vì Tần Tiểu Vi cao, khỏe, lại là sinh viên thể thao nên mỗi khi có việc nặng mà không tìm được đồng nghiệp nam thì mọi người đều nhờ cô. Cô cũng quen với việc bị đối xử như đàn ông rồi.
Tần Tiểu Vi không từ chối, đứng dậy: "Chị Trương, cần chuyển gì vậy ạ?"
Theo tin nhắn cảnh báo, sảnh ngân hàng cũng sẽ bị ngập. Ngân hàng có nhiều thiết bị điện tử, nếu bị nước vào sẽ gây tổn thất không nhỏ.
Gần ngân hàng có một khu dân cư, ban lãnh đạo đã liên hệ với bên phát triển khu đó, thuê hai căn hộ trống ở tầng cao để tạm chuyển đồ sang, đợi nước rút sẽ mang về lại.
Tần Tiểu Vi nhìn quanh, thấy ai cũng bận rộn, không có ai rảnh rỗi cả. Những nhân viên không về nhà đều đang phụ chuyển đồ.
Cô xách hai máy in nhỏ, đi theo quản lý: "Chị Trương, mình chuyển đồ luôn, vậy là mai ngân hàng nghỉ làm ạ?"
Người phụ nữ trung niên phía trước lắc đầu: "Lãnh đạo nói nếu ngân hàng đóng cửa sẽ gây hoang mang xã hội, cấp trên ra văn bản, yêu cầu trụ sở chúng ta trụ đến chiều ngày kia. Chuyển đồ từ giờ là vì sợ chiều hôm đó không kịp."
Tần Tiểu Vi: "Vậy à..."