Cô ngồi chưa được bao lâu thì bị giám đốc gọi ra, bảo cô rót trà, trấn an khách hàng đang sốt ruột.
Lúc đầu, nghe nói "xe chở tiền bị kẹt đường" thì đa phần khách hàng đều tạm chấp nhận được, vì hôm nay tình trạng giao thông thật sự rất tệ.
Nhưng theo thời gian, sự kiên nhẫn của họ cũng dần mất đi...
"Con mẹ nó chứ, tôi đến xếp hàng từ 8 giờ rưỡi, giờ gần 10 giờ rồi, đợi cả tiếng rưỡi mà ngân hàng các người không cho rút nổi đồng nào, cứ bắt người ta chờ, định đùa giỡn với ông đây à?" Một người đàn ông gào lên giận dữ, dù trong sảnh rất ồn nhưng giọng ông ta vẫn nổi bật hẳn lên.
Tần Tiểu Vi đang tiếp một cặp vợ chồng già, nghe tiếng hét thì lập tức nhìn sang.
Cô thấy một người đàn ông trung niên mặc áo sọc, đeo dây chuyền vàng, đang hắt ly nước về phía một cô gái trẻ mặc đồng phục công sở.
Nước đó là nước ấm nên không làm bỏng, nhưng áo sơ mi trắng cô gái mặc bị ướt, dính sát vào người, làm lộ rõ nội y màu hồng nhạt bên trong.
Người đàn ông cao hơn 1m80, còn cô gái chưa đến 1m60. Sự chênh lệch vóc dáng khiến cô gái càng thêm tội nghiệp.
Nhưng người đàn ông trung niên không hề thương xót, còn giơ tay kéo chiếc nơ trước ngực cô gái, giật luôn một nút áo sơ mi.
Tần Tiểu Vi nhíu mày, nói "xin lỗi" với khách rồi chạy vội đến.
"Thưa anh, mong anh bình tĩnh." Giọng cô lạnh băng.
Cô nắm lấy tay người đàn ông, gỡ từng ngón tay ông ta khỏi cổ áo cô gái.
Sau khi xuyên không, sức lực của cô mạnh hơn hẳn. Dù hai người cao gần ngang nhau, ông ta còn mập hơn cô, nhưng khi cô gỡ tay ông ta ra thì ông ta cũng không thể phản kháng. Cú đá của ông ta cũng bị cô tránh dễ dàng.
"Con mẹ mày làm gì đấy? Bỏ tao ra, tin tao đánh chết mày không..." Ông ta gào, chửi tục chửi tĩu.
Tần Tiểu Vi rất muốn đáp lại một câu "có gan thì đánh đi, không dám đánh thì là cháu trai", rồi cho ông ta một trận. Nhưng nghĩ đến việc đánh nhau với khách hàng có thể ảnh hưởng đến dấu chứng nhận thực tập, cô đành nén giận.
Ra tay với khách và không đạt chỉ tiêu là hai chuyện khác nhau, mà ở đây ai cũng cầm điện thoại quay phim...
Cô hất tay ông ta ra, như thể vừa chạm phải thứ bẩn thỉu, còn lau tay lên quần tây, che chở cô gái lùi lại vài bước: "Phương Viên, cô đi xử lý một chút đi, ở đây có tôi và người khác lo."
Phương Viên che nút áo bị giật, vẻ mặt còn bàng hoàng. Nghe lời Tần Tiểu Vi, cô ấy ngẩn ra một lúc rồi gật đầu, rời khỏi sảnh.
"Con đĩ... đệt mẹ mày..." Hành động lau tay của Tần Tiểu Vi có vẻ khiến người đàn ông cảm thấy bị xúc phạm, ông ta chửi càng hăng, nhưng cũng vì sợ sức cô nên không dám ra tay nữa.
Tần Tiểu Vi không nói gì, đứng đó lạnh lùng nhìn chằm chằm ông ta, ánh mắt rõ ràng không hề ngán gì người đàn ông này.
Nếu ông ta ra tay trước, cô sẽ được xem là phòng vệ chính đáng, sẽ không ảnh hưởng đến dấu thực tập.
Nhưng đáng tiếc, cô không chờ được. Hôm nay ngân hàng tăng cường an ninh vì lượng khách quá đông. Người đàn ông chỉ chửi được vài câu đã bị bảo vệ cầm dùi cui điện đè xuống đất.
"Tiểu Tần, em và Phương Viên không sao chứ?" Một đồng nghiệp gần đó chạy đến hỏi.
Tần Tiểu Vi lắc đầu: "Em không sao, Phương Viên có vẻ hoảng sợ lắm."
"Tiểu Tần, gan em cũng to thật đấy, dám lao thẳng lên..." Người hướng dẫn Lưu Hồng vừa định trách, nhưng thấy cô cao hơn mình một cái đầu thì giọng dần nhỏ lại.
Tiểu Tần là dân thể thao, nếu thật sự đánh nhau chắc cũng không chịu thiệt...
Trong sảnh vẫn còn rất nhiều khách cần tiếp, thấy cô không sao, đồng nghiệp lại quay về làm việc.
Tần Tiểu Vi vỗ vỗ lên quần tây như để phủi lại nếp gấp không tồn tại, rồi quay lại tiếp tục phục vụ đôi vợ chồng già.
Xe chở tiền mãi đến 10 giờ 30 mới đến nơi. Trong thời gian đó cũng có mấy khách hàng do chờ lâu quá mà phát cáu, may mà đều được nhân viên trấn an nên không xảy ra sự cố lớn.