[Hướng đạo sinh - Triệu Kỳ: Hôm nay có nhiều bạn phản ánh thời gian cung cấp bữa sáng ở căn tin bị rút ngắn nghiêm trọng. Sau khi Hội Sinh viên nắm bắt tình hình đã liên hệ ngay với người phụ trách căn tin. Phía căn tin phản hồi rằng nguồn lương thực hiện tại vẫn đủ dùng, nhưng vì nhiều sinh viên rút khỏi đội ngũ tình nguyện viên, việc nấu nướng trong giảng đường không tiện, số lượng bữa ăn cần cung cấp tăng lên, ... nên nhân lực căn tin rất thiếu hụt, không đủ người để mang đồ ăn đến từng tòa ký túc xá, đành phải rút ngắn thời gian cung cấp bữa ăn cho từng khu. ]
[Hướng đạo sinh - Triệu Kỳ: ảnh. jpg]
[Hướng đạo sinh - Triệu Kỳ: Trong ảnh là phần bữa sáng sáng nay không bán hết. ]
[Hướng đạo sinh - Triệu Kỳ: Hy vọng các bạn tích cực đăng ký làm tình nguyện viên để giải quyết vấn đề vận chuyển vật tư. Ai muốn đăng ký có thể liên hệ trực tiếp với cán bộ lớp. ]
Sau khi tin nhắn của hướng đạo sinh được gửi đi, các sinh viên trước đó còn đang phàn nàn trong nhóm liền im bặt.
Hôm nay là ngày mưa bão thứ tư. Từ ngày đầu tiên đã có tình nguyện viên lên nhóm xin thuốc. Ban đầu là thuốc hạ sốt, đến tối qua thì đã có người bắt đầu hỏi xin thuốc cảm.
Dù không phải ai sau khi làm tình nguyện viên cũng bị ốm, nhưng trong lòng mọi người, làm tình nguyện viên đã gần như đồng nghĩa với việc bị ốm nặng một trận.
Nghĩ đến việc phải đi làm tình nguyện viên mới có cơm ăn, Tần Tiểu Vi đột nhiên cảm thấy mình cũng không quá thích ăn cơm đến vậy. Còn năm ngày rưỡi nữa thôi, ăn tạm đồ ăn vặt cầm hơi cũng được!
Chẳng bao lâu, Triệu Kỳ lại công bố "phúc lợi" khi làm tình nguyện viên như được bao ăn, ăn uống thoải mái, trà gừng miễn phí, ở khu văn phòng còn có máy phát điện nên có thể sạc điện thoại miễn phí, ...
Phải nói rằng, chính quyền lợi sạc điện miễn phí khiến không ít sinh viên lung lay. Hôm nay là ngày mưa thứ 4, một số sinh viên nghiện mạng nặng đã bị "cắt nguồn" vì thiết bị điện tử hết pin.
Tần Tiểu Vi không quan tâm đến tin nhắn nhóm nữa, tắt ứng dụng trò chuyện rồi tiếp tục chơi game.
Ba bạn cùng phòng hôm qua ngủ sớm hơn, nên hơn mười giờ sáng đã thức dậy.
Cô nàng ham ăn Phạm Cẩn vừa mở mắt đã hỏi han bữa trưa: "Vi Vi, cậu mua gì cho tớ ăn vậy... à không, là bữa trưa ấy?"
Tần Tiểu Vi lắc đầu: "Hôm nay không mua được. Xếp hàng một tiếng, sắp đến lượt thì mấy cô dì bên căn tin lái thuyền đi mất... Cậu xem tin nhóm đi!"
Phạm Cẩn nhún vai: "Cậu nói chi tiết cho tớ với... Điện thoại tớ hết pin từ hôm kia rồi, tối qua cũng dùng hết pin sạc dự phòng của A Hà rồi, nên bây giờ tớ với A Hà đều mất kết nối mạng."
Tần Tiểu Vi lập tức kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Phạm Cẩn lại quan tâm sai trọng tâm: "Làm tình nguyện viên thật sự được sạc điện à?"
Tần Tiểu Vi bất lực với sự nghiện mạng của cô bạn: "Cậu quên lần sốt đó cậu khổ sở thế nào rồi à? Cậu còn chưa hết cảm đâu... Hộp thuốc hạ sốt nhà trường phát chỉ còn một viên cho một người thôi đó!"
Hôm qua bên ký túc xá nam có mấy người sốt mà không có thuốc, cố vấn kêu gọi mọi người giúp nhau. Vì là bạn cùng lớp khá thân, phòng các cô đã chia sẻ một phần thuốc hạ sốt và cảm cúm, chỉ giữ lại bốn viên để dự phòng.
Trong lúc họ nói chuyện, hai bạn cùng phòng khác cũng tỉnh dậy, đều khuyên Phạm Cẩn: "Cẩn Cẩn, cố nhịn vài ngày nữa đi, chút điện đó không đáng để cậu sốt lần nữa đâu."
Phạm Cẩn lè lưỡi, không nói gì thêm.
Bữa trưa bốn người đều ăn mì ăn liền.
Ăn xong, Phạm Cẩn cười nịnh nọt với Tần Tiểu Vi: "Vi Vi, cho tớ mượn điện thoại chút được không? Hôm qua tớ đăng video chưa kịp xem phản hồi của followers!"
Vì video hôm kia nhận được nhiều lượt thích, hôm qua khi thợ đến khoan tường, cô nàng lại quay thêm một đoạn nữa rồi đăng lên trang cá nhân.
"Được thôi!" Tần Tiểu Vi đã theo dõi tài khoản video của cô nàng nên trực tiếp mở trang cá nhân của bạn luôn: "Uầy, đã có 50 nghìn lượt thích rồi này, bình luận cũng cả nghìn lận, Cẩn Cẩn, cậu sắp nổi tiếng rồi..."