So với khu tạm trú xa lạ, ký túc xá ở mấy năm chắc chắn đáng tin hơn. Nếu là Tần Tiểu Vi thì cô cũng chọn ký túc xá.
Vừa nói vừa đi đến phòng 1206. hai bạn cùng phòng đã ngủ, họ không nói gì nữa, đặt thùng xuống rồi lên giường đi ngủ.
Tần Tiểu Vi chưa ngủ được bao lâu thì đã bị đồng hồ sinh học đánh thức. Trời vẫn còn sớm, ba bạn cùng phòng vẫn đang ngủ ngon, cô nhẹ nhàng rửa mặt rồi ra ngoài, không làm ai thức giấc.
Mấy siêu thị ở khu phố thương mại vừa nhập hàng đã bị vét sạch, thực phẩm đóng gói cung không đủ cầu, nhưng mấy nhà ăn trong trường vẫn hoạt động bình thường, thậm chí bữa sáng vẫn phong phú như mọi ngày, nhìn chung chẳng khác gì thường nhật.
Nhà ăn có trợ cấp của nhà nước nên giá cả rẻ hơn nhiều so với bên ngoài. Cùng một bữa sáng, hôm qua Tần Tiểu Vi phải trả mười ba tệ, hôm nay chỉ mất năm tệ.
Cô xách bánh bao và sữa đậu nành định tìm chỗ ngồi ăn thì bị năm nam nữ thanh niên chặn lại: "Bạn học, cậu có thể dùng thẻ sinh viên giúp tụi tôi mua bữa sáng được không? Tụi tôi trả tiền mặt..."
Tần Tiểu Vi nhìn quanh. Mấy hôm nay trường nghỉ học, sinh viên dậy sớm ăn sáng không nhiều, nguyên dãy cửa bán chỉ có mình cô mua đồ, thế là cô gật đầu đồng ý.
"Cảm ơn nha." Mấy người kia cầm thẻ sinh viên của cô rồi nhanh chóng chọn bữa sáng.
"Tôi quẹt ba tệ, các cậu bao nhiêu?"
"Tôi bốn tệ rưỡi."
"Tôi bảy tệ, nhà ăn trường Q rẻ ghê luôn!"
"Trường trọng điểm được nhà nước trợ cấp nhiều mà, trường của A Bân cũng rẻ ghê..."
"..."
Mấy người tính toán xong thì đưa cô hai tờ tiền giấy.
Năm người rất thân thiện, vừa cầm đồ ăn đã ngồi xuống cạnh cô, bắt đầu hỏi thăm về trường Q.
Từ câu chuyện của họ, Tần Tiểu Vi biết được họ là sinh viên từ tỉnh bên cạnh, đã xin nghỉ học để đến đây du lịch. Họ lo rằng sau trận mưa lớn, các danh lam thắng cảnh ở tỉnh Q sẽ bị phá hỏng, không còn cơ hội để ngắm nữa... nên tranh thủ lúc trời chưa mưa mà đến để không phải tiếc nuối.
Trường Q là đại học có tuổi đời hàng trăm năm, đứng đầu tỉnh Q, dĩ nhiên cũng nằm trong lịch trình tham quan của họ.
Tần Tiểu Vi: "..." Sao lại có người chọn du lịch vào lúc này vậy trời? Không phải ai cũng đang tranh thủ chạy thoát khỏi đây sao?
Cô chẳng thấy trường mình có gì đáng để tham quan nên chỉ gợi ý họ đi phố thương mại và ăn thử món ngon ở nhà ăn.
Ăn xong bữa sáng, cô rời nhà ăn.
Nhân viên công ty xe điện chia sẻ làm việc rất tích cực, chỉ sau một đêm, xe điện các màu đã biến mất khỏi đường phố.
Cô đi xe ba bánh điện, không thể đi đường tắt nên mất nhiều thời gian hơn hôm qua để đến nơi làm việc. Nhưng quản lý không nói gì về việc cô đi muộn, vì xe chở tiền cũng đến trễ nên cô tới muộn cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Ngân hàng hôm nay vẫn rất bận, thậm chí bỏ luôn cả giờ nghỉ trưa, Tần Tiểu Vi phải làm việc trong tình trạng đói bụng.
May là ngân hàng không kéo dài giờ làm, ba giờ rưỡi chiều đã đóng cửa cuốn. Họ cần chuyển toàn bộ thiết bị lên tầng cao của khu dân cư gần đó để tránh bị nước làm hư.
Hôm nay cô không trốn được, phải giúp dọn đồ khá nhiều.
Xong việc, lãnh đạo còn giữ họ lại họp, chỉ trích những người không đi làm mấy hôm nay... Tần Tiểu Vi vừa nghe vừa ngáp.
Người ta đâu có mặt, ông nói nhiều họ cũng không nghe thấy, đúng là lãng phí thời gian.
Nhưng hôm nay không phải tăng ca đến 9 - 10 giờ tối khiến cô rất hài lòng.
He he, tan làm xong là bắt đầu kỳ nghỉ dài rồi!
Đường về nhà vẫn tắc nghẽn, nhưng tâm trạng cô lại rất ổn, thậm chí còn ngân nga hát.
Gần về đến nhà, cô tìm chỗ không có camera giám sát để cất xe ba bánh điện vào không gian, sau đó đi bộ đến trung tâm thương mại gần nhà. Cô đã mua voucher combo trên mạng, định ăn một bữa ngon lành trước khi về ký túc xá, nhưng tất cả cửa hàng trong trung tâm đều đóng cửa, thậm chí cả cửa hàng tiện lợi dưới chung cư cũng trống trơn và ngừng hoạt động.
Tần Tiểu Vi đành phải về nhà, vào không gian tự kiếm gì ăn.