Một số dân mạng ở nước ngoài đăng ảnh dự báo thời tiết ở nơi họ sống, dự báo cho thấy vài ngày tới sẽ có mưa lớn, họ còn nhận được tin nhắn từ đại sứ quán tổ chức sơ tán kiều dân, lo rằng thành phố mình sống sẽ trở thành "tỉnh Q thứ hai"...
Một vài quốc gia khác thì mưa đã bắt đầu, tình hình còn nghiêm trọng hơn cả tỉnh Q, đã trở thành "nước nổi"...
Trận mưa lớn này dường như xuất hiện toàn cầu...
Từ tối hôm qua, nhóm lớp và nhóm khoa không ngừng có tin nhắn, như thợ khoan lỗ ban công mãi không đến, có sinh viên kêu ký túc xá ngập nước quá không ở được, muốn nhờ giáo viên chủ nhiệm giục. Có người trước mưa không kịp mua đồ sinh hoạt, mong tình nguyện viên mang giúp ít đồ. Có người than toilet trong ký túc hôi thối, ống thoát nước tắc mãi không thông, mong trường giải quyết. Bữa ăn cho nữ sinh quá ít, có người tìm giáo viên phản ánh, hy vọng họ đàm phán với nhà ăn. Lại có người than buổi tối ồn ào, có người bị kẹt trong ký túc không ra ngoài được nên tập thể dục ngoài hành lang...
Thực ra Tần Tiểu Vi cũng rất bực chuyện nhà ăn phân biệt đối xử. Cô hóng chuyện, còn tham gia vài cuộc bỏ phiếu do hội sinh viên lập để đòi quyền lợi với nhà ăn, rồi mới tắt ứng dụng chat.
Mấy ngày trước bận quá, cố thậm chí không có thời gian làm nhiệm vụ ngày mấy trò chơi mình đang chơi.
Cô lần lượt đăng nhập, làm hết nhiệm vụ ngày, nghĩ ngợi rồi nạp tiền bổ sung vài lượt đăng nhập hàng ngày.
Trong phòng tối quá, chơi điện thoại một lúc cô đã thấy mắt khô và rát, rất khó chịu. Cô nhìn đồng hồ thấy 8 giờ 45, giờ đi ngủ cũng không phải quá sớm nhỉ?
Ngủ sớm đi vậy! Mai dậy sớm mua đồ ăn sáng!
Buổi chiều, nước máy trong ký túc cũng bị cắt, nhưng ba người bạn cùng phòng đã tích trữ mấy thùng nước mấy hôm trước nên tạm thời không lo thiếu nước sinh hoạt.
Cô vừa trèo lên giường thì có người gõ cửa phòng.
Một cô gái trẻ có tàn nhang trên mặt, tự nhiên trình bày lý do đến: "Chị ơi, bọn em là người của Hội Từ thiện, có nhiều người dân không còn nhà được trường bố trí ở khu giảng đường. Vì khi đi thuyền cứu hộ bị giới hạn trọng lượng nên họ không mang được nhiều hành lý, chị có quần áo hoặc chăn gối dư có thể quyên góp không?"
Nghe thấy lý do, Phạm Cẩn mới tham gia cứu trợ ban chiều lập tức đi lục tủ: "Có, chờ chị tìm đã!"
"Chị ơi, em ghi lại số phòng ký túc trước, lát nữa em quay lại lấy đồ, bọn em còn phải đi các phòng khác nữa."
"Ok!"
Không gian lưu trữ trong ký túc nhỏ, hầu hết sinh viên chỉ chuẩn bị vừa đủ chăn gối cho bản thân, không có nhiều đồ dư để quyên góp, nhưng tìm một hai cái áo để tặng thì vẫn ổn.
Tần Tiểu Vi gần như để hết quần áo trong không gian của mình, lần này quay lại chỉ mang vài bộ để thay nên cũng không có nhiều để tặng, cô lục tủ mãi chỉ tìm được một chiếc áo khoác lông cũ mà chủ cũ mua từ mấy năm trước.
Áo cũ rồi, hy vọng người nhận không chê...
Thấy Tần Tiểu Vi leo lại lên giường, Đoạn Hà bỗng hỏi: "Vi Vi, cậu định ngủ rồi à?"
Tần Tiểu Vi: "Ừ, không có việc gì thì muốn nghỉ sớm."
Đoạn Hà: "Vậy bốn giờ sáng cậu dậy vắt giẻ nhé! Nửa ba người bọn tớ luân phiên nửa đầu đêm."
Giẻ lau và quần áo cũ chặn ở cửa trượt, cách một tiếng phải vắt nước một lần, nếu không sẽ bị đọng nước trong phòng.
Tần Tiểu Vi tính giờ, lúc đó chắc cô ngủ đủ rồi nên cũng gật đầu đồng ý.
Sau khi các thành viên Hội Từ thiện đến lấy đồ xong, cô kéo rèm giường, vào không gian nông trại, lấy một viên thuốc cảm uống trước.
Ba người bạn cùng phòng đều bệnh, cô thấy không uống thuốc phòng thì dễ bị lây...
Nửa đêm, cô bị bạn cùng phòng lay dậy: "Vi Vi, cậu có thuốc hạ sốt không?"
Tần Tiểu Vi nửa tỉnh nửa mê, thấy khuôn mặt tái nhợt của Đoạn Hà dưới ánh đèn bàn thì suýt tưởng gặp ma, may mà kịp tỉnh táo, không đấm cho bạn một cú.