Quyển 1 - Chương 47

Mang Theo Game Nông Trại Xuyên Về Mạt Thế

Kim Thiên Nhất Khối Nhục 09-12-2025 23:45:51

Cảnh tượng và mùi hôi đều khiến người ta buồn nôn. Nhiều bạn nữ ưa sạch sẽ nhìn một cái đã quay về phòng, số còn lại thì thay ủng cao su chống nước, ngoài ủng còn bọc thêm túi nilon. Họ đứng ở cầu thang giữa tầng 2 và 3 đợi thuyền, không ai bước xuống nước. Tần Tiểu Vi do dự một lúc rồi quay về thay ủng. Cô không chỉ quấn màng bọc thực phẩm từ mắt cá lên tận đùi mà còn bọc thêm mấy lớp túi rác ngoài ủng như người khác. Khi chắc chắn "bộ trang bị" không bị nước vào, cô mới xuống lầu. Phải mua nhiều phần đồ ăn sáng! Ngày mai không xuống nữa! Thời tiết này, bánh bao để một ngày chắc không hỏng đâu ha... Đôi ủng này chỉ mang vài hôm, đợi mưa tạnh thì vứt! Lúc cô xuống lại, hàng người đã kéo dài từ cầu thang lên đến hành lang tầng ba. Tần Tiểu Vi đã chuẩn bị tâm lý sẵn, cứ thế đi thẳng tới cuối hàng đứng, nhưng đợi 10 phút mà hàng không nhúc nhích. Hỏi người trước mới biết là thuyền bán đồ ăn sáng chưa tới. Tần Tiểu Vi cau mày, không nói gì, tiếp tục chờ. Gần 8 giờ, thuyền đồ ăn sáng mới tới. Do nước dâng cao, hôm nay họ không cần dùng ròng rọc nữa, người trên thuyền phải cúi xuống đưa đồ ăn qua cửa sổ. Đồ ăn sáng hôm nay cũng không giới hạn. Ba bạn cùng phòng tối qua đã nhờ cô mua giúp, thấy còn hai người nữa là tới lượt mình, Tần Tiểu Vi đã nhớ sẵn những món cần mua... Tầng 2 hôi quá! Mong nhanh đến lượt mình! Cô đeo hai lớp khẩu trang mà mùi vẫn chui vào mũi. Bỗng, cô thấy cô bán hàng cúi người vẫy tay: "Hết rồi, về đi! Trưa đến sớm nhé!" Tần Tiểu Vi: ??? Gì vậy? Mới bán được 15 phút mà? Còn bao nhiêu người chưa mua được! Không nhập thêm sao? Căn tin tính để bọn họ đói à? Nghe vậy, các bạn nữ phía sau, nhất là những người xuống nước mà không chuẩn bị sẵn sàng bắt đầu nổi đóa. Không mua được ăn sáng, lại còn bị nước bẩn vấy lên người, tức muốn chết! "Cô ơi, chúng cháu chưa mua được mà!" "Mới chưa đến 9 giờ, hết thì làm tiếp chứ!" "Cô ơi đừng đi! Giờ bán là 7 đến 9 giờ mà, còn chưa hết giờ!" "..." Mặc dù sinh viên phản đối dữ dội, nhưng thuyền vẫn nổ máy rời đi. Xếp hàng gần một tiếng, còn hai người nữa là đến lượt, lại bị nói hết đồ ăn, Tần Tiểu Vi cũng rất giận. Nhưng thuyền đã đi, ở lại chỉ hít thêm mùi thối. Cô vội rời hành lang tầng hai, cẩn thận tháo túi nilon và màng bọc thực phẩm ra khỏi giày, vứt vào đống rác hành lang. May là cô bọc nhiều lớp nên giày không bị bẩn, nhưng vẫn cảm thấy bản thân sắp "ướp muối" bởi mùi ở tầng hai. Lên đến tầng 12, tháo khẩu trang rồi mà vẫn ngửi thấy mùi... Tần Tiểu Vi bỗng hối hận vì đã xuống mua đồ sáng. Sau này cứ tùy duyên vậy! Dù sao cô còn nửa vali đồ ăn, trong phòng có đầy trái cây, mì, snack, nước uống, không gian trong xưởng cũng vẫn đang hoạt động... không cần phải chịu khổ kiểu này! Về đến phòng, cô thay áo khoác và giày, rồi mới chuẩn bị ăn sáng. Cô rửa cà chua bi và dưa chuột bào tử, thấy các bạn còn ngủ, nên còn "lén" lấy một túi bánh mì trong không gian ra ăn sáng... Khi ăn, cô mở điện thoại thì thấy nhóm chat lớp đang bàn về chuyện thời gian bán bữa sáng bị rút ngắn. Chuyện này thực ra hôm qua đã có dấu hiệu. Nhưng bữa trưa và tối hôm qua chỉ kết thúc sớm hơn nửa tiếng, mà sinh viên ở phòng không có việc gì nên đến giờ là xuống ăn nên ít ai bị đói. Nhưng hôm nay thì thời gian bán bữa sáng quá ngắn, lại thêm nước dâng, môi trường tầng 2 tệ kinh khủng. Đặc biệt là những người cố gắng xuống nước mà không mua được cơm, tâm trạng cực kỳ phẫn nộ. Nhiều người đoán căn tin lại mang lương thực đi cứu trợ, hoặc gần đây có nhiều người được giải cứu nên lương thực dự trữ không đủ, phải tiếp tục cắt giảm khẩu phần sinh viên... Tần Tiểu Vi cũng nghĩ giống vậy. Cô cho rằng căn tin không đủ lương thực. Nhưng hướng đạo sinh làm việc rất nhanh, không lâu sau đã lên nhóm giải thích. Lý do lại hoàn toàn khác với những gì mọi người đoán.