Mấy phương án Tần Tiểu Vi nêu ra đều là những điều họ chưa từng nghe. Hai chàng trai trẻ đang dọn đồ cũng hứng thú, dừng tay lắng nghe chăm chú, thỉnh thoảng còn hỏi thêm. Cô gái sau khi đưa trà sữa cho Tần Tiểu Vi liền lấy điện thoại ra mở ứng dụng thuê nhà, tìm kiếm những căn cao tầng trong thành phố.
Do nhân viên quán quá "nhiệt tình", Tần Tiểu Vi nán lại tiệm trà sữa hơn mười phút, trước khi rời đi còn được họ tặng vài gói bột trà sữa, đường nâu và trân châu chưa nấu.
Nghe nói ông chủ không tìm được người khuân vác nên nhờ ba người dọn đồ rồi dùng nguyên liệu đã mở gói trong tiệm làm "thù lao". Họ uống không hết nên chia cho Tần Tiểu Vi một ít, coi như cảm ơn cô đã hiến kế.
Được lợi thì tội gì từ chối, cô cũng không khách sáo, nhận luôn.
Tầng hai trung tâm thương mại có siêu thị lớn. Còn một lúc nữa mới đến giờ làm, Tần Tiểu Vi vốn định vào đó mua ít đồ ăn vặt bổ sung dự trữ ở nhà, nhưng siêu thị đã bán hết hàng và đóng cửa từ hôm qua, đến giá kệ cũng đã được dọn sạch.
Tầng hai vẫn là nơi nhiều cửa hàng còn hoạt động nhất. Tần Tiểu Vi đi dạo khu quần áo. Giá quần áo ở đây sau một đêm đã giảm mạnh, mẫu mới của mùa hiện tại giảm còn 30 - 40%, một số đồ trái mùa như áo khoác dày còn rẻ hơn nữa. Cô chỉ đi hai cửa hàng đã mua được một chiếc áo lông dài chất lượng tốt với giá chỉ 150 tệ.
Nếu không phải buổi chiều còn phải đi làm thì Tần Tiểu Vi nghĩ mình có thể dạo ở đây cả chiều!
Gần đến giờ làm, cô mới luyến tiếc rời khỏi trung tâm thương mại. Ngồi lên xe điện, cô ngoái đầu nhìn lại, dù đã đi khá xa, nhưng màn hình lớn của trung tâm vẫn vô cùng nổi bật, đang phát cảnh báo mưa lớn ở thành phố Ninh Thị...
Chính quyền dường như rất lo người dân sẽ bỏ lỡ cảnh báo mưa lớn. Từ hôm qua, biển quảng cáo ở trạm xe buýt, trung tâm thương mại đều đã được thay thế, toàn bộ đều tuyên truyền về cảnh báo mưa bão lớn, tin nhắn cảnh báo cũng được gửi nhiều lần mỗi ngày.
Buổi chiều, cô vừa kịp quay lại ngân hàng. Đúng như dự đoán, nhân viên ở lại ăn trưa tại công ty đều bị gọi đi làm việc nặng, đến giờ làm chiều thì ai cũng mặt mày phờ phạc.
Thấy đồng nghiệp như vậy, Tần Tiểu Vi không khỏi mừng thầm vì đã trốn kịp.
Có một quản lý không hài lòng với việc cô "trốn tránh nhiệm vụ", thấy cô cầm túi trong tay còn lên giọng dạy dỗ: "Tiểu Tần à, còn trẻ tuổi thì nên chịu khổ nhiều hơn, có lợi cho tương lai của em..."
Tần Tiểu Vi cúi đầu đếm hoa văn trên áo, giả vờ chăm chú nghe dạy bảo, thực tế thì lời ông ta nói cô để lọt qua tai hết, không buồn suy nghĩ.
Haiz, mới bận rộn có một ngày rưỡi mà cô đã cảm thấy chán ngán! Làm công việc này thật chẳng thú vị chút nào!
Nhớ lại những ngày tháng có thể lười biếng trước kia, thật đáng quý biết bao!
Mong thời gian có thể tua nhanh vài tháng để cô lấy được giấy xác nhận thực tập...
Buổi chiều không những bận mà còn không suôn sẻ. Tần Tiểu Vi gặp phải một chú đòi cô nhập giùm mật khẩu rút tiền, một bà vợ đến rút tiền từ tài khoản "tiểu tam" mà không mang giấy tờ và một gã đàn ông vừa rút tiền xong đã gửi lại rồi xin số điện thoại cô... Cả buổi hỗn loạn như gà bay chó sủa.
Tần Tiểu Vi lại một lần nữa cảm nhận được sự phong phú và đa dạng của loài người.
Hôm nay ngân hàng kéo dài giờ làm đến 8 giờ tối. Sau khi đóng cửa, Tần Tiểu Vi vẫn bận rộn tới tận 10 giờ 40 mới được tan ca.
Lúc thay đồ ra về, cô gặp được Phương Viên nên tiện miệng hỏi luôn về chuyện sáng nay.
Phương Viên: "... Ông ta bồi thường cho tớ 300 đồng. Ban đầu tớ định đưa ông ta đến đồn cảnh sát, nhưng bên đó nói mấy hôm nay có quá nhiều vụ án, không đủ người để điều đình, bảo tụi tớ tự thương lượng giải quyết. Người dẫn dắt tớ với anh bảo vệ bàn bạc, yêu cầu ông ta bồi thường 500, nhưng ông ta không chịu, cuối cùng chốt lại là 300 coi như dàn xếp riêng."