Quyển 1 - Chương 42

Mang Theo Game Nông Trại Xuyên Về Mạt Thế

Kim Thiên Nhất Khối Nhục 09-12-2025 23:45:51

[Phương Khánh: Có đàn em nam anh bảo chiều nay tòa A lại có nhiều bạn nữ bị bệnh, em chú ý giữ gìn sức khỏe, lúc đi mua cơm nhớ đeo khẩu trang, đừng để bị lây nhé. ] [Phương Khánh: Đàn em, bạn cùng phòng em sao rồi? Hết sốt chưa?] Xem tin nhắn của Phương Khánh, Tần Tiểu Vi cau mày. Lại có nhiều người bệnh nữa à? Cô tắt game, mở lại nhóm chat đã tắt thông báo. Quả nhiên, nhiều bạn nữ tình nguyện viên ban ngày bị bệnh, đang xin thuốc hạ sốt trong nhóm. Đêm qua, giáo viên chủ nhiệm đã đi từng phòng phát thuốc hạ sốt, hầu hết đều chưa dùng hết, chia nhau một chút vẫn đủ. Tần Tiểu Vi cảm thấy những tình nguyện viên này giống như đồ dùng một lần vậy, ra ngoài một chuyến là hỏng, phải uống thuốc để "sửa chữa". Trường không thể chuẩn bị đồ bảo hộ tốt hơn cho tình nguyện viên sao? Như bộ đồ của chú Lý ấy, dù cồng kềnh, khó hoạt động, nhưng ít ra không bị ướt mưa rồi bệnh! Trời mưa lớn như vậy mà chỉ phát áo mưa có cái vành mũ chắn nước bé xíu, chắn được gì chứ? Cứ như vậy, một đợt ra ngoài là bệnh một đợt, dù sinh viên có nhiệt huyết bao nhiêu cũng sẽ dần rút lui thôi. Vì sinh viên ở ký túc quá đông, nước sôi ở phòng 401 không đủ dùng, giống như cơm tối, giờ cả nước sôi cũng phải giới hạn lượng, mỗi người chỉ được lấy 500ml nước nóng hoặc trà gừng mỗi lần. Ba bạn cùng phòng sắp khỏi bệnh rồi, 500ml nước pha thêm nước nguội cũng đủ nên Tần Tiểu Vi từ chối ý tốt của Phương Khánh. "Vi Vi, máy tính của cậu có phần mềm chỉnh video phải không? Cho tớ mượn dùng chút được không?" Giọng của Phạm Cẩn khiến Tần Tiểu Vi đang chơi game ngẩng đầu. "Có, chờ chút..." Tần Tiểu Vi mở lại máy tính đã tắt. Chiếc laptop này là chủ nhân cũ mua, vốn dùng để nhận đơn chỉnh video kiếm tiền, cấu hình rất tốt, chơi game cũng mượt, nên cô chưa đổi. Phần mềm chỉnh video là bản trả phí trọn đời, vì đã tốn tiền, nên Tần Tiểu Vi chưa xóa dù chưa từng mở ra... "Cậu muốn chỉnh video à?" Tần Tiểu Vi đưa laptop đã nhập mật khẩu cho Phạm Cẩn. Phạm Cẩn gật đầu: "Hôm qua lúc mở cửa ban công tớ có quay video, chiều nay làm tình nguyện cũng chụp được nhiều ảnh, tớ muốn thêm phụ đề rồi đăng lên mạng... Máy tính tớ hỏng pin, không cắm điện không dùng được, nên mượn máy cậu một lúc..." "Cố lên nhé!" Tần Tiểu Vi giơ nắm tay, làm động tác cổ vũ cô ấy. Phạm Cẩn đã lập tài khoản từ năm nhất để ghi lại cuộc sống đại học của mình. Sau vài năm duy trì, tài khoản đã có hơn 10 nghìn người theo dõi, từng nhận được booking quảng cáo nên cô ấy rất nhiệt huyết với việc cập nhật video. Hai năm trước khi Tần Tiểu Vi mới bắt đầu bán hàng rong, Phạm Cẩn còn làm mukbang giúp cô kéo lượt xem... Dù buổi live chỉ có hơn chục người xem, không gây được nhiều chú ý. Phần mềm chỉnh sửa video trong máy tính của Tần Tiểu Vi giống hệt với phần mà Phạm Cẩn hay dùng nên cô ấy thao tác rất thành thạo, nhanh chóng thêm phụ đề xong. Phạm Cẩn nói: "Tớ đã gửi video vào nhóm, mọi người xem giúp tớ có vấn đề gì không nhé." Tần Tiểu Vi đáp: "Đợi tớ chơi xong ván này đã..." Video chủ yếu ghi lại toàn bộ quá trình bọn họ xử lý sự cố nước tràn ban công, Phạm Cẩn thêm nhạc nền và phụ đề, cuối video còn đưa ra vài lời khuyên, hướng dẫn người xem cách tránh để nước đọng ở ban công... "Xin chào, cho hỏi phòng các cậu có đồ ăn gì phù hợp cho mèo con không?" Cánh cửa phòng khép hờ bị đẩy ra, một cô gái cầm đèn pin xuất hiện trước cửa phòng 1206. làm cả bốn người bên trong giật mình. Đó là bạn cùng phòng của Bùi Hân. Sáng nay Tần Tiểu Vi còn cùng cô gái này nghĩ cách dụ chú chó labrador bỏ hộp nhựa mà quay lại ký túc xá. "Cậu tìm đồ ăn cho mèo con làm gì?" Phạm Cẩn đang ngồi gần cửa tò mò hỏi. "Xúc Xích cứu được một con mèo con rất đáng thương, chắc nó đang đói, tớ muốn tìm cái gì đó cho nó ăn..." Cô gái giải thích.