Quyển 1 - Chương 35

Mang Theo Game Nông Trại Xuyên Về Mạt Thế

Kim Thiên Nhất Khối Nhục 09-12-2025 23:45:52

"Bạn học cần gì vậy?" Cô gái đang rửa mặt trong phòng dừng tay. Tần Tiểu Vi: "Con labrador của Bùi Hân đang cắn hộp cơm ngoài hành lang, răng nó sắc lắm, hộp cơm bị cắn vỡ hết. Mình sợ nó nuốt phải mảnh nhựa, nên đến nhắc các bạn." Cô gái nhíu mày: "Biết rồi." Cô ấy đặt khăn xuống, mặt vẫn đầy bọt, bước ra gọi tên "Xúc Xích", nhưng con labrador ngoài hành lang không thèm để ý, vẫn tiếp tục cắn hộp nhựa. Khi cô gái kéo dây dắt, nó còn định cắn lại, khiến cô ấy sợ không dám kéo nữa. Tần Tiểu Vi cau mày nhìn hành động của con labrador: "Bùi Hân đâu? Gọi cô ấy đến đi!" Cô gái bĩu môi, tỏ vẻ không hài lòng: "Hôm qua Bùi Hân cùng bạn trai đi làm tình nguyện, chiều bị mắc mưa cảm lạnh, giờ vẫn còn ở ký túc xá bạn trai rồi, nói để anh ta chăm sóc, vẫn chưa về..." Tần Tiểu Vi: ??? Tần Tiểu Vi thấy thật khó nói. Không nói tới chuyện chiếc giường 90cm ngủ hai người kiểu gì, bị bệnh mà nằm như thế có thể nghỉ ngơi tốt không. Ký túc xá sinh viên đại học của họ đều là phòng bốn người, một nữ sinh lại ngủ lại ở ký túc xá nam, cô gái đó không sợ lời ra tiếng vào, ảnh hưởng đến danh tiếng sao? Tần Tiểu Vi không quen tính cách của Xúc Xích, không biết nó có cắn người không, cũng không dám mạnh tay kéo về... Dù cô cảm thấy mình có thể đánh bại con labrador này, nhưng nếu bị cắn bây giờ thì không có chỗ tiêm vaccine dại. Tần Tiểu Vi gợi ý: "Hay bạn là gọi video cho Bùi Hân, bảo cô ấy gọi Xúc Xích sang luôn đi?" "À đúng ha, để mình thử..." Cô gái lấy điện thoại ra. Tiếng "tút..." vang lên rất lâu mà không ai bắt máy. Sau đó họ lại thử dùng thức ăn cho chó, đồ ăn vặt và đồ chơi để dụ, nhưng con labrador cứ cắn chặt hộp nhựa đựng đồ ăn không chịu buông. "Thôi, kệ nó đi! Nó chắc chỉ gặm chơi thôi, không ăn đâu..." Cô gái bó tay, đành quay về tiếp tục rửa mặt. Tần Tiểu Vi cũng không để tâm nữa, xách bữa sáng quay về ký túc xá. Ba bạn cùng phòng vẫn đang ngủ. Đêm qua họ đều ngủ không nhiều, Tần Tiểu Vi muốn để họ nghỉ thêm nên không đánh thức. Cô đặt bữa sáng lên bàn của từng người, thay quần áo khô ráo, rót một ly trà gừng nóng vào bình giữ nhiệt, rồi ôm bình trèo lên giường. Kéo rèm giường lại, cô vào không gian nông trại, dùng nguồn điện dự phòng trong không gian để sấy khô tóc bị mưa làm ướt. Cô mang bánh bao và sữa đậu nành lên chiếc xe nhỏ bốn bánh màu hồng, vừa ăn sáng vừa đi tuần các xưởng. Nông trại cấp tối đa có thể mở khóa sáu cần câu, hiện tại Tần Tiểu Vi mới cấp hai mươi mấy, chỉ mở được hai cần. Thời gian hồi của mỗi cần là 12 tiếng. Cô luôn canh giờ rất chuẩn, gần như mỗi ngày thu hoạch được bốn lần. Hôm nay cô rất may, hai cần câu kéo lên được một phần thịt cá và một quả dưa hấu. Trái dưa rất to, giống loại dưa trong khe đá bán vào mùa hè, nặng khoảng mười mấy hai chục ký lô. Tần Tiểu Vi nhìn trái dưa trong kho, tỏ vẻ vô cùng hài lòng. He he, lâu rồi chưa được ăn dưa hấu to. Cô không ở lại trong không gian quá lâu, thu hoạch và ăn sáng xong lập tức trở ra, nằm trên giường đeo tai nghe chơi điện thoại. Hôm nay mới là ngày mưa lớn thứ hai, nhưng ở một số nơi địa hình thấp của tỉnh Q, nước đã ngập tới tầng hai. Trước đây tin tức nói mưa to chỉ ngập tới tầng hai ba, nhưng tốc độ nước dâng quá nhanh, mới ngày thứ hai mà đã tới tầng hai, nhiều hộ dân ở tầng bốn năm bắt đầu lo sợ... Tin tiêu cực trên mạng quá nhiều khiến tâm trạng nặng nề, Tần Tiểu Vi xem một lúc rồi tắt phần mềm video, bắt đầu lập đội chơi game với bạn thân. Lúc 11 giờ 5 phút, Tần Tiểu Vi xuống lầu mua cơm trưa, ba bạn cùng phòng vẫn chưa dậy, bữa sáng cô mua vẫn đặt trên bàn. Ngoài hành lang không còn thấy bóng dáng con labrador, nhưng nhiều túi rác để ngoài cửa phòng bị cắn nát, rác vương vãi khắp nơi, mùi hành lang cũng khó chịu hơn.