Quyển 1 - Chương 12

Mang Theo Game Nông Trại Xuyên Về Mạt Thế

Kim Thiên Nhất Khối Nhục 09-12-2025 23:45:53

Buổi sáng chủ yếu là giao dịch rút tiền, rất bận, nhưng ngân hàng không kéo dài giờ làm mà vẫn cho nhân viên nghỉ trưa đúng giờ. Hôm nay có vài tiệm đồ ăn hoạt động hơn hôm qua, nhưng phí ship vẫn cao, nên Tần Tiểu Vi quyết định ăn xíu mại và đùi vịt mua từ sáng. Có lẽ do số lượng giao dịch tăng đột biến nên sáng nay cô gặp khá nhiều khách hàng "kỳ cục", khiến tâm trạng cứ bí bức cả buổi. Vài đồng nghiệp không đi làm hôm nay, buổi chiều chắc chắn sẽ bận hơn. Hôm qua dọn chưa xong, ăn trưa xong chắc giám đốc lại sai đi làm tiếp... Cô muốn nghỉ ngơi một chút buổi trưa nên tan làm là phóng thẳng xe điện đến trung tâm thương mại gần đó. Ở đó có ghế massage. Sau khi đi vệ sinh, cô lập tức đi thẳng đến chỗ ghế massage. Hôm nay vận may của Tần Tiểu Vi khá tốt. Lúc cô vừa thu cần câu ở bến tàu, hai chiếc cần câu lần lượt kéo lên một miếng thịt cá và một giỏ mận tây. Tần Tiểu Vi cũng không hiểu tại sao trong biển lại câu được mận tây, nhưng trước đây cô từng lo lắng nông sản trong không gian nông trại phát triển quá nhanh, sản phẩm thu được có vấn đề nên đã tự bỏ tiền gửi mẫu đi kiểm tra ở cơ quan chuyên môn. Kết quả cho thấy hàm lượng chất dinh dưỡng trong các nông sản như ngô, lúa mì... sản xuất từ nông trại cao gấp nhiều lần so với ngô và lúa mì thông thường. Sự tồn tại của không gian nông trại quả thật quá kỳ lạ. Mặc dù sau khi xuyên không, thời gian thu hoạch lúa mì đã thay đổi từ hai phút thành hai tiếng, nhưng so với ngoài đời thực thì vẫn là quá nhanh, Tần Tiểu Vi rất lo những thứ này ăn vào sẽ gây hại cho cơ thể... Dù gì thì cô cũng là người trực tiếp ăn các sản phẩm trong nông trại, cẩn thận một chút cũng chẳng thừa. Sau khi nhận được báo cáo kiểm tra từ đơn vị chuyên môn, cô mới yên tâm ăn đồ trong nông trại, đôi khi nhà kho không đủ chỗ chứa, bị quá tải, cô còn mang cả đồ sản xuất từ xưởng ra ăn luôn. Một giỏ mận tây khoảng 2,5kg, cô định trưa nay sẽ dùng để bổ sung vitamin. Lúc ăn trưa, Tần Tiểu Vi mở điện thoại cá nhân của mình, Trung tâm Cảnh báo lại gửi tin nhắn như sáng hôm qua, nội dung gần như giống hệt. Cô đọc kỹ một lượt, xác nhận không có thông tin mới rồi mới tắt tin nhắn. Trong ứng dụng, phần kiểm duyệt đã được thông qua, Tần Tiểu Vi cũng đã thấy được hạn mức của mình. Sạp hàng của cô chủ yếu bán bắp rang và bánh mì, thỉnh thoảng cũng bán cả ngô chiên, nên cô chỉ nhận được ba giấy phép mua hàng: Dầu ăn, ngô và bột mì, mỗi loại giới hạn 2500kg mỗi tháng. Trong hướng dẫn sử dụng còn ghi rõ, nếu doanh thu trong tháng tăng lên, sau khi nộp hồ sơ và số liệu liên quan, giới hạn mua trong tháng tới có thể tiếp tục tăng dựa trên cơ sở tháng này. Trường hợp đặc biệt có thể gọi điện xin tăng hạn mức tạm thời... Tần Tiểu Vi tính toán một chút, với tình hình hiện tại của cô, cho dù thật sự đi mua nguyên liệu về sản xuất bắp rang và bánh mì thì cô cũng không dùng hết hạn mức 15. 000 cân mỗi tháng. Xem ra trên mạng nói không sai, hạn mức mua nguyên liệu đúng là rất thoáng, chỉ là khi thương nhân nhập hàng cần thêm một bước xác minh mà thôi. Tần Tiểu Vi vừa nhai mận vừa suy nghĩ, tính toán lượng tiền mặt trong tay, rồi quyết định sẽ đi chợ đầu mối vào rạng sáng, xem có thể "vớt" được chút hàng hóa nào không. Bên trên đã đột ngột làm mạnh thế này, chắc chắn là có mục đích khác. Dần dà, lượng hàng nhập của mỗi cửa hàng đều sẽ được ghi chép lại. Bây giờ là thời đại số hóa, nếu cô mãi không có ghi chép nhập hàng thì chắc chắn sẽ bị nghi ngờ. Dù ít hay nhiều, mỗi tháng cô nhất định phải tiêu thụ một ít chỉ tiêu mua lương thực và dầu ăn. Còn tại sao không đợi đến khi đợt mưa lớn qua rồi mới đi... có lẽ là vì cô chột dạ, sợ bị bên nhà nước phát hiện ra vấn đề bất thường.