Có 6 thang máy, nhưng Tần Tiểu Vi chờ ở tầng 1 hơn 10 phút cũng không đón được cái nào. Thang máy từ hầm xe chạy thẳng lên lúc nào cũng đầy người.
Cô mất kiên nhẫn, bèn xách gạo, mang dầu, leo bộ lên tầng 9.
Trên đường lên, cô gặp không ít công nhân chuyển nhà, đành phải dừng lại nhường đường.
Về đến nhà, Tần Tiểu Vi dùng chân đá cánh cửa, tiện tay đặt gạo và dầu ở lối vào, rồi vội vàng vào không gian.
Chỗ bánh quy và sữa chua từ trưa đã được tiêu hóa hết, giờ cô đói đến mức có thể xơi hết cả một con bò.
Cô không quan tâm đến nông sản và sản phẩm đã sản xuất xong trong xưởng mà lao thẳng về phía nhà tuyết, run rẩy trong cái lạnh cắt da, lục được một hộp pizza và một túi gà rán chế biến sẵn đông lạnh.
Tìm được đồ ăn, cô lập tức thoát khỏi không gian game, dùng lò nướng và nồi chiên không dầu để nướng pizza và gà rán.
Nhà tuyết là "đồ trang trí" mà cô nhận được khi tham gia sự kiện Giáng sinh năm ngoái. Nó có hình bán cầu, không gian bên trong rộng khoảng hơn hai mươi mét vuông, có bàn ghế, giường, có thể ở được. Nhưng bên trong quá lạnh, mỗi lần vào đó một lúc là Tần Tiểu Vi lại cảm thấy mình sắp bị đóng băng, nước nóng để trong đó cũng nhanh chóng đông lại thành đá.
Tủ lạnh ở phòng thuê rất nhỏ, không để được nhiều đồ nên Tần Tiểu Vi dùng nhà tuyết làm tủ lạnh, cất khá nhiều đồ ăn bên trong.
Không gian game nông trại thì rất rộng nhưng chỉ có "kho hàng" mới có chức năng bảo quản, thực phẩm để đâu đó trong không gian cũng sẽ hỏng như bên ngoài. Muốn lấy đồ trong không gian thì một là phải vào trong tự tìm, hai là dùng suy nghĩ để "lấy hàng" từ kho ra.
Nhưng kho hàng phải dùng vàng để mở rộng, đôi khi nếu không kiểm soát tốt nhịp độ sản xuất thì kho còn có thể "quá tải", việc sản xuất nông sản cũng bị đình trệ, nên Tần Tiểu Vi rất ít khi dùng kho để chứa những đồ không quan trọng. Những thứ tạm thời chưa cần dùng mà lại chiếm diện tích thì gần như cô đều nhét hết vào những ngôi nhà được gắn mác là "đồ trang trí".
Trong lúc đợi pizza và gà rán chín, Tần Tiểu Vi lấy một cái nồi nhỏ ra, bắt đầu đun sữa.
Chẳng mấy chốc, căn phòng thuê đã tràn ngập mùi thơm của đồ ăn. Tần Tiểu Vi ngồi xếp bằng bên bàn trà, vừa uống sữa nóng vừa ăn bữa tối muộn của mình.
Carbohydrate và chất béo béo ngậy làm dịu đi cơn đói cồn cào trong bụng cô, sự mệt mỏi vì công việc cũng tan biến đi không ít.
Ăn được một nửa, Tần Tiểu Vi lấy điện thoại cá nhân ra để xem tin tức trên mạng. Còn chiếc điện thoại cũ chuyên để làm việc thì cô đã để chế độ im lặng, quẳng trên ghế sofa.
Cô giáo chủ nhiệm gửi tin nhắn trong nhóm lớp, thông báo sinh viên thực tập ở địa phương trong hai ngày tới phải chuyển về ký túc xá, vì tối kia sẽ có đợt kiểm tra đột xuất. Những ai không về được phải nộp thư cam đoan do phụ huynh viết tay rằng sẽ tự chịu trách nhiệm an toàn trong thời gian mưa bão. Cô giáo còn nhắn riêng nhắc Tần Tiểu Vi phải về ký túc xá trong hai ngày này.
Tần Tiểu Vi nghĩ một lúc rồi trả lời "Vâng ạ".
Bố mẹ của nguyên chủ đều đã mất, nếu muốn nhờ viết giấy cam đoan thì phải tìm đến cô chú. Nghĩ đến lần trước tiếp xúc với họ, Tần Tiểu Vi lập tức từ bỏ phương án này.
Trả lời cô giáo xong, Tần Tiểu Vi lại lướt xem video ngắn. Có lẽ vì IP của cô ở tỉnh Q nên tất cả các video được thuật toán đề xuất đều liên quan đến trận thiên tai lớn đợt này.
Cô xem liền hơn nửa tiếng, lưu lại hàng đống video hướng dẫn gia cố cửa sổ.
Vào các ngày trong tuần, buổi tối cô thường chạy bộ, nhưng hôm nay làm việc lâu, giờ lại gần nửa đêm nên Tần Tiểu Vi định lười một bữa, đợi sau đợt mưa bão sẽ chạy tiếp.
Vì quá đói nên cô ăn hơi nhiều, thấy bụng no căng nên quyết định vận động một chút rồi mới đi ngủ.