Quyển 1 - Chương 39

Mang Theo Game Nông Trại Xuyên Về Mạt Thế

Kim Thiên Nhất Khối Nhục 09-12-2025 23:45:51

Người thợ dặn dò rất chi tiết, cuối cùng còn không quên nhấn mạnh: "... Cháu nhớ đừng bỏ sót nhé, chú còn phải mang sổ này đi nhận tiền đó!" Tần Tiểu Vi biết, ông ra ngoài làm việc giữa mưa gió thế này, tối vẫn phải ngủ trong ký túc xá trống trơn, tất cả cũng chỉ vì ít tiền công này. Lương của thợ sửa chữa được tính theo sản phẩm, nếu sổ bị ướt hoặc quên điền thì sẽ rất rắc rối. Cùng là người lao động, Tần Tiểu Vi rất thấu hiểu. Cô gật đầu chắc chắn: "Chú yên tâm, cháu sẽ không quên ghi đâu!" Được cô đảm bảo, người thợ mở thùng dầu, đổ nửa bình diesel vào máy phát, sau đó khởi động công tắc, cắm dây... Tiếng động cơ ầm vang vang lên, máy phát bắt đầu chạy, nhiều người bị tiếng động thu hút liền ra khỏi phòng xem. Chu Lam đẩy máy phát, Tần Tiểu Vi lo phần ghi chép, điền xong một dòng là không còn việc gì. Thực ra một người cũng đủ làm việc này, nhưng máy phát quá nặng, người thợ sợ mệt nên giữ cả hai lại giúp việc. Thấy mọi người cầm đèn pin tụ tập quanh máy phát, Tần Tiểu Vi cũng lại gần xem. Không gian trong kho chứa đồ của cô không có điện. Trước đây cô từng nghĩ đến chuyện mua máy phát đặt vào trong đó, nhưng giá máy cao, chạy lên tiếng lớn, lại phải mua thêm dầu... Thành phố Ninh Thị có hệ thống cấp điện tốt, dù có sửa chữa thì cũng chỉ mất điện một, hai tiếng và luôn báo trước. Sau khi tìm hiểu, cô thấy mua nguồn điện ngoài trời vài trăm tệ còn hợp lý hơn, nên bỏ ý định mua máy phát. Trên ổ cắm của người thợ chỉ cắm một máy khoan, vài nữ sinh hết pin sạc dự phòng đang nhìn chằm chằm đầy thèm thuồng. Một bạn nữ tiến lại gần Tần Tiểu Vi: "Bạn gì ơi, mình có thể sạc nhờ ở đây một chút không? Chỉ một lúc thôi, điện thoại mình hết pin rồi, muốn gọi cho bố mẹ báo bình an..." Cô ta giơ một ngón tay, vẻ mặt đáng thương vô cùng. Tần Tiểu Vi: "..." Lý do này... cô nàng này nghĩ mình là đồ ngốc chắc? Tuy ký túc xá mất điện từ hôm qua, nhưng nhiều sinh viên đã chuẩn bị sạc dự phòng. Nếu muốn gọi về nhà, chẳng lẽ không ai cho mượn điện thoại à? Tần Tiểu Vi nở một nụ cười giả lả: "Bạn ơi, máy phát và dầu là do thợ mang đến, mình không quyết định được, bạn hỏi chú ấy nhé?" Chu Lam bên cạnh còn thẳng thừng hơn: "Bạn à, máy phát là tài sản công của nhà trường, bạn lợi dụng thế này không hay đâu ha?" Cô gái kia bĩu môi, không nói gì thêm. Nhìn bộ dạng bị quê của cô ta, Tần Tiểu Vi và Chu Lam nhìn nhau, không nhịn được bật cười. Người thợ tối nay chỉ phụ trách khoan lỗ. Việc lắp ống thoát và trát xi măng là việc của thợ khác, nhà trường sẽ cử người đến sau. Dù mỗi phòng chỉ cần khoan một lỗ, nhưng tốc độ của thợ vẫn không nhanh, mỗi phòng mất khoảng 5 - 10 phút. Chủ yếu là vì mưa bên ngoài quá to, để tránh bị ướt, ông phải mặc đồ bảo hộ liền thân, áo mưa, đội mũ bảo hiểm có gắn đèn... Trang bị quá nhiều khiến ông làm việc kém linh hoạt. Tần Tiểu Vi và Chu Lam đi theo sau thợ, nghiêm túc hỗ trợ ghi chép, đẩy máy, thu dây điện. Buổi tối không có việc gì, dù chú ấy làm chậm cũng không sao, điều duy nhất khiến cô khó chịu là bật đèn pin làm điện thoại hao pin rất nhanh. Mới xong tầng bốn chưa hết, mà pin chỉ còn hơn 20%. Chu Lam cũng gần hết pin, hai người thay nhau bật đèn. Sau đó, để tiết kiệm, Tần Tiểu Vi tắt luôn đèn, tranh thủ dùng ánh sáng từ đèn trên mũ của người thợ. "Nghe xem, hình như mưa nhỏ lại rồi nhỉ? Có khi sắp tạnh ấy!" Chu Lam reo lên vui mừng. "Thật hả?" Tần Tiểu Vi đang đứng cách xa ban công lập tức tỉnh táo. Cô lắng tai nghe, tiếng mưa rền rĩ suốt hai ngày qua dường như thực sự yếu đi. Cô đặt cuốn sổ xuống, đi về phía ban công. "Chưa tạnh, nhưng mưa nhỏ rồi!" Tiếng người thợ vang lên từ ban công. Nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ làm Tần Tiểu Vi vui sướng.