Ngoài áo mưa, các tình nguyện viên còn đội mũ bảo hiểm chống nước. Vào đến ký túc xá, họ tháo mũ và mũ áo mưa, Tần Tiểu Vi nhận ra ống quần và giày của ai nấy đều ướt sũng, tóc cũng bị mưa dội ướt nhẹp, dính vào da đầu, trông rất thảm hại.
Khi họ đi ngang qua cô, Tần Tiểu Vi nghe thấy họ than thở mưa to quá, người ướt hết, thậm chí suýt bị lật xuồng trên đường...
Sau khi cơm được mang tới, hàng di chuyển nhanh hơn hẳn, ai cũng mua rất nhanh.
Giường và tủ quần áo trong phòng 203 đã được dọn đi, chỉ để lại hai bàn dài. Trên bàn là một hàng hộp xốp, phía sau có một dì cầm máy quẹt thẻ.
Đến lượt Tần Tiểu Vi, dì chỉ vào hộp xốp: "Muốn lấy gì?"
Người đến trước khá đông, giờ trong hộp chỉ còn bánh bao chay và bánh bao đậu đỏ, nếu muốn ăn món khác thì phải chờ chuyến sau của tình nguyện viên.
Tần Tiểu Vi đã hỏi ý kiến bạn cùng phòng trong nhóm, lập tức nói: "Dì ơi, cho cháu bốn cái bánh bao chay và mười cái đậu đỏ, cảm ơn dì."
Bánh bao đậu đỏ và bánh bao chay đều được đóng hai cái một túi, nhà ăn trường rất tốt, bánh bao mang đến đều khá to. Con gái bình thường ăn hai cái là no, ai ăn ít thì một cái là đủ.
Tất nhiên... trừ mấy đứa học thể thao như Tần Tiểu Vi họ.
Dì ấn số trên máy quẹt thẻ rồi mới lấy bánh bao.
"Bíp!" Sau âm thanh đó, Tần Tiểu Vi xách bảy túi rời khỏi phòng 203.
Đi ngang qua phòng nước nóng, cô tiện tay xách bình nước sôi lên.
"Lúc nãy xuống muộn quá nên gần hết hàng rồi, trưa nay để tớ xuống sớm hơn." Về đến phòng, Tần Tiểu Vi chia bữa sáng cho ba người bạn cùng phòng.
Đoạn Hà cắn một miếng bánh bao: "Được đấy, lát nữa tụi mình cùng xuống. Chiều tớ đi làm tình nguyện viên ở nhà ăn, Vi Vi, bữa tối để tớ mang về cho, đảm bảo chọn cho cậu hộp có nhiều thịt nhất."
"Vậy bữa tối của tớ nhờ các cậu nhé!" Tần Tiểu Vi vừa đánh răng vừa cười nói.
Cách được chia sẻ trong nhóm rất hiệu quả.
Nước mưa thấm vào đều được giẻ lau và quần áo cũ chặn lại bên cạnh cửa trượt, trong phòng không còn bị ngập nữa.
Tất nhiên cũng có phòng xui xẻo, khe giữa cửa trượt và đường ray quá lớn, nước vào rất nhanh, giẻ lau và quần áo hầu như không có tác dụng, họ phải vắt giẻ liên tục...
Nhưng chuyện đó không liên quan đến Tần Tiểu Vi. Ăn sáng xong, cô mở laptop, vừa ăn đĩa trái cây tự chuẩn bị vừa đeo tai nghe xem phim, sau đó lại lên mạng tra tài liệu chuẩn bị cho luận văn tốt nghiệp, như thể gió mưa ngoài kia không liên quan đến mình.
"Tách tách..."
Sau một loạt chớp nháy, sáu bóng đèn trên trần phụt tắt, ánh sáng trong phòng tối hẳn đi.
Tần Tiểu Vi tháo tai nghe, cau mày nhìn đèn trần: "Mất điện rồi à?"
"Đừng mà! Tối qua tớ quên sạc điện thoại, giờ còn có 30% pin thôi." Phạm Cẩn rên rỉ.
"Có phải cầu dao nhảy không? Để tớ qua phòng bên xem thử..." Tiêu Lâm Lâm mang dép chạy ra ngoài.
Vài phút sau, cô nàng ủ rũ quay lại.
Tiêu Lâm Lâm: "Chỉ có tòa mình bị mất điện thôi, các tòa khác vẫn có điện. Không biết khi nào thợ mới đến sửa..."
Tần Tiểu Vi đã kiểm tra thiết bị của mình. Lúc trước, khi ra chợ đêm bán hàng không có chỗ sạc, cô đã mua một cục sạc dự phòng dung lượng lớn 50. 000 mAh. Thêm việc trên mạng nói mưa bão có thể gây mất điện mất nước nên cô đã sạc đầy pin từ hai hôm trước.
Hai điện thoại của cô đều còn hơn 90% pin, laptop cũng đầy, chắc đủ dùng một thời gian.
Nếu sạc dự phòng và điện thoại hết sạch pin thì cô còn có thể vào không gian bổ sung.
Cô có mua một máy phát điện ngoài trời dùng để cắm trại, để trong không gian, dùng khi vào đó "tránh nóng" mùa hè, đã tích sẵn 2kWh điện, đủ để cô vượt qua vài ngày mưa này.
Tuy nhiên, hiện giờ đang ở ký túc xá, nếu không cần thiết thì cô không muốn dùng đến nguồn điện trong không gian.