Chạy lên chạy xuống hơn một tiếng đồng hồ, mồ hôi nhễ nhại, đến hai giờ chiều cô lại bị phân công ngồi máy tính phục vụ khách hàng.
Lúc ăn trưa, nhiều đồng nghiệp nói muốn xin nghỉ về dọn nhà, nhưng cô nhìn qua đã thấy chẳng ai được duyệt đơn, lãnh đạo không phê duyệt cho họ nghỉ.
Chiều hôm đó, người đến rút tiền còn đông hơn buổi sáng. Ghế trong sảnh không đủ, người xếp hàng kéo dài ra tận ngoài đường, xe chở tiền cũng đến mấy chuyến. Vì trên mạng lan truyền rằng mưa lớn sẽ ảnh hưởng đến tín hiệu, không thể thanh toán online nên người dân đổ xô đi rút tiền mặt để phòng thân.
Giờ đây thanh toán bằng điện thoại rất phổ biến, có nhà còn chẳng có nổi 100 tệ tiền mặt. Nghe tin, người dân lo lắng đổ ra ngân hàng, khiến tất cả các điểm giao dịch đều chật kín người.
Làm việc ở ngân hàng không nhàn hạ gì. Lãnh đạo thường xuyên họp hành, bắt nhân viên bán mấy món trời ơi đất hỡi, còn phải nhắn tin tiếp thị cho người thân, gọi điện mời khách mua sản phẩm "hút máu". Không hoàn thành chỉ tiêu thì bị trừ lương, thậm chí phải tự bỏ tiền mua.
Tần Tiểu Vi không định làm lâu ở đây, chỉ muốn lấy một tờ giấy xác nhận thực tập có dấu mộc rồi rút. Là thực tập sinh nên cô chỉ có lương cơ bản, không có thưởng, lương khấu trừ hết phí cũng chỉ còn hơn 1000 tệ nên cô chẳng mấy mặn mà với những "nhiệm vụ thêm". Nói thì hay nhưng làm thì tốn thời gian vô cùng.
Nhưng miễn là không gây ra lỗi nghiêm trọng, ngân hàng cũng không dễ gì sa thải thực tập sinh giá rẻ như cô.
So với mấy bạn cùng phòng suốt ngày phải làm thêm ở trường, sau khi đi thực tập, Tần Tiểu Vi có nhiều thời gian rảnh hơn. Thậm chí, có hôm cô còn rảnh đến mức có thể cùng đồng nghiệp đi uống trà sữa, ăn bánh ngọt, uống trà chiều.
Nhưng hôm nay, do người rút tiền quá đông, lại có chỉ đạo từ cấp trên, chi nhánh của cô phải kéo dài thời gian làm việc, đến tận 7 giờ rưỡi tối mới đóng cửa, thay vì 5 giờ 30 như thường lệ.
Tuy ngân hàng đóng cửa nhưng Tần Tiểu Vi vẫn chưa được về. Cô còn phải kiểm tra lại nghiệp vụ, rà soát an ninh, tổng kết sổ sách, họp hành...
Khi cô ra khỏi ngân hàng thì đã gần 10 giờ tối.
Tần Tiểu Vi xách theo bao gạo và bình dầu lạc, lê từng bước nặng nề, quét một chiếc xe đạp điện công cộng.
Gạo và dầu là hàng chi nhánh đặt mua từ tuần trước, vốn định dùng để làm quà tặng cho khách khi mua sản phẩm tài chính. Nhưng ba ngày nữa ngân hàng sẽ bị ngập, những ngày này lại quá bận, không đủ người quảng bá, đẩy hàng, vận chuyển lên xuống cũng bất tiện. Giám đốc giữ lại một phần để tặng khách VIP, phần còn lại chia cho nhân viên như một khoản phúc lợi.
Dù chỉ là thực tập sinh, Tần Tiểu Vi cũng được chia hai bao gạo loại 20kg và một can dầu lạc 5 lít.
Nếu nhân viên ngân hàng không ngại ăn cơm chiên ngày ba bữa thì chỉ hai món này cũng đủ ăn trong mấy ngày mưa bão.
Cô cố định bao gạo và can dầu lên xe, rồi leo lên, khởi động xe đạp điện.
Đã 10 giờ đêm, qua giờ cao điểm lâu rồi nhưng đường về nhà vẫn tắc nghẽn. Xe chuyển nhà nối đuôi nhau, người đi đường cũng đang tất bật lo lắng cho cơn bão sắp tới.
Tần Tiểu Vi phải men theo mấy con hẻm mới về được tới nhà trước nửa đêm.
Chung cư cô ở nằm cạnh phố thương mại, sát bên là siêu thị lớn. Mỗi tầng của khu chung cư đều có hơn 40 hộ. Cư dân trong tòa nhà rất đa dạng, có người sửa căn hộ để mở công ty, có tiệm cắt tóc, có cả căn hộ dạng khách sạn...
Cô ở tầng 9, thuê một căn hộ hơn 40 mét vuông. Dù tiền thuê đắt hơn khu khác khoảng 5 - 600 tệ, nhưng nơi đây gần phố ăn vặt và trường học, tiết kiệm được nhiều thời gian nên cô vẫn chưa chuyển đi dù khu dân cư hơi phức tạp.
Tòa nhà rất "náo nhiệt", bên dưới có mấy xe tải chở đầy đồ đạc, người người đi đi lại lại đều đang dọn nhà.