Quyển 1 - Chương 49

Mang Theo Game Nông Trại Xuyên Về Mạt Thế

Kim Thiên Nhất Khối Nhục 09-12-2025 23:45:51

"Thật á?" Phạm Cẩn phấn khích chồm qua. Cô ấy làm video mấy năm rồi, video hot nhất trước đó cũng chỉ hơn mười nghìn lượt thích. Cô ấy vừa cùng Tần Tiểu Vi mở video mới, vừa xem bình luận. Phần lớn bình luận là của sinh viên, chủ yếu nói về việc ký túc xá bị ngập nước. Sau khi tin nhắn cảnh báo được gửi đi, vé tàu xe đều khó mua, đường cao tốc thì tắc, sinh viên từ khắp nơi đổ về. Có trường lo nếu để sinh viên về sẽ bị mắc kẹt nên dứt khoát giữ lại trong trường. Như trường Đại học Q của họ, trong thời gian mưa bão, nếu sinh viên muốn về phải có giấy cam kết từ phụ huynh, quay video xác nhận, cố vấn còn phải xác minh vé xe của sinh viên từ nơi khác... Có trường thiết kế ban công không giống họ, bên hông không có ống thoát nước, ban công bằng hàng rào kim loại, dưới cùng là xi măng, nước bị giữ lại không thoát được, sinh viên phải dùng ly, thau múc nước ra ngoài. Có trường không có ban công, chỉ có vài ô cửa sổ lớn, nước tràn qua khe cửa vào ký túc... Phần lớn bình luận là than vãn, cảm thán trường Q xử lý nhanh chóng, chỉ trong thời gian ngắn đã giải quyết được chuyện ngập ban công. Chưa từng nhận được nhiều phản hồi như vậy, Phạm Cẩn xem rất say mê. "Vi Vi, cho tớ mượn điện thoại trả lời vài bình luận được không? Tớ trả lời xong là trả lại ngay! Hứa không dùng lâu..." Biết mình là người nghiện mạng nặng, hôm qua đã dùng hết pin sạc dự phòng của bạn cùng phòng nên cô nàng cũng không dám xin mượn nữa. Tần Tiểu Vi lấy điện thoại phụ dùng cho công việc ra, mở lên đưa cho cô bạn: "Dùng máy này đi! Cậu có thể đăng nhập tài khoản của mình..." "Vi Vi, cậu tuyệt quá, moa!" Phạm Cẩn hôn gió một cái. Chẳng mấy chốc, cô nàng đã trả lại điện thoại: "Vi Vi, điện thoại cậu cứ hiện tin nhắn, cậu có muốn trả lời không?" Tần Tiểu Vi liếc qua, là quản lý trong nhóm đang nhắc mọi người dù nghỉ lễ cũng đừng quên liên lạc người thân, bạn bè để chào bán tiền tiết kiệm và sản phẩm tài chính, phấn đấu tạo doanh thu. Cô lập tức tắt ứng dụng trò chuyện: "Không cần để ý, hình tượng của tớ bây giờ là một nữ sinh đại học bị mất điện thoại, mắc kẹt trong ký túc xá, mất kết nối với thế giới..." Thấy thái độ buông xuôi của cô, Phạm Cẩn ngạc nhiên: "Cậu không sợ sếp giận à?" Tần Tiểu Vi khoát tay: "Thích giận thì giận, miễn sao người bị u nang vú không phải là tớ..." Dù sao cô cũng không định ở lại chính thức, mức lương đó chỉ đủ để "mua" thời gian của cô ở ngân hàng thôi. "Cậu đỉnh quá!" Phạm Cẩn giơ ngón cái. "Vi Vi, cậu nhìn cái này, người này giỏi thật đấy! Dùng ống tre làm giá đỡ dẫn nước ra khỏi nhà..." Phạm Cẩn chỉ bình luận có ảnh kèm video cho mọi người xem. Trong video, người quay chỉ dùng vài đoạn ống tre cong đã dẫn được nước từ ban công ra ngoài, không cần dùng chậu múc nước như người khác, quả là tiện lợi. "Người này chắc học vật lý giỏi lắm!" Tần Tiểu Vi cảm thán. "Cao thủ giang hồ ẩn mình đấy!" Đoạn Hà cũng ngưỡng mộ. ... Bữa tối, ba người định xuống sớm mua cơm, nhưng khi xuống đến hành lang tầng hai thì bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ. Mưa suốt cả ngày, nước ngập hành lang tầng hai đến tận đùi, nhưng thuyền bán cơm vẫn đậu ở cuối hành lang. Sáng nay Tần Tiểu Vi còn có thể dùng túi nilon bọc ủng chống nước, nhưng giờ cho dù đi ủng cao cũng không thể tránh khỏi thứ nước bẩn nhiễm đầy chất thải, sẽ làm ướt hết quần, giày và tất. Mua xong cơm về chắc người sẽ bốc mùi mất. Huống chi bây giờ còn không được tắm nước nóng... Dù là nam sinh lười tắm cũng sẽ chọn nhịn ăn còn hơn để bản thân bị ngâm trong nước thải, tại ăn một hộp cơm cũng chẳng đủ no. Ký túc có nhiều người ở, nhà trường chắc chắn không để sinh viên đói. Với tốc độ xử lý sự cố gần đây, cùng lắm hai ngày là có giải pháp. Dù sao mọi người cũng tích trữ đồ ăn, không ăn hộp cơm một hai ngày cũng không đói chết. Mọi người, kể cả Tần Tiểu Vi cũng tin nhà trường sẽ sớm đưa ra cách giải quyết.