Quyển 1 - Chương 25

Mang Theo Game Nông Trại Xuyên Về Mạt Thế

Kim Thiên Nhất Khối Nhục 09-12-2025 23:45:52

"Mua cho tớ hai quả trứng luộc nước trà và một bát cháo kê." "Tớ muốn ăn mì, thấy trên nhóm bảo hôm nay có mì xào." "Vi Vi, tớ muốn ăn bánh bao." "Ok!" Khi ra khỏi phòng, Tần Tiểu Vi không quên mang theo bình nước sôi đã phủ một lớp bụi dày của mình, định mang về ít nước nóng để rửa mặt. Tầng dưới ngập sâu, trường lo học sinh tự mình đi đến khu giảng đường ăn cơm sẽ gặp nguy hiểm nên đã sắp xếp tình nguyện viên phát cơm trong thời gian mưa bão. Hôm qua cô giáo chủ nhiệm đã thông báo trong nhóm rằng trong thời gian mưa bão, nhà ăn vẫn sẽ cung cấp bữa sáng bình thường, chỉ là sẽ ít món hơn... Điểm phát cơm của tòa A là tại phòng 203, thời gian phát sáng là từ 7 giờ đến 9 giờ, trưa là từ 11 giờ đến 13 giờ, tối là từ 17 giờ đến 19 giờ. Dùng thang máy trong mưa bão rất nguy hiểm, nếu bị kẹt thì khó có thể chờ cứu viện, nên trường đã cho dừng toàn bộ thang máy từ tối hôm trước. Tần Tiểu Vi đành phải đi bộ xuống. Phòng nước nóng cũng bị ngập, nhưng máy vẫn còn hoạt động bình thường. Tần Tiểu Vi quẹt thẻ lấy một bình nước sôi, sau đó để bình dựa vào tường rồi tiếp tục đi xuống lầu. Một hàng dài người xếp hàng từ phòng 203 uốn lượn ra ngoài, cô tự giác đi đến cuối hàng. Tần Tiểu Vi lấy điện thoại ra, vừa xếp hàng vừa lướt mạng. Dù Trung tâm Cảnh báo đã phát thông báo mưa lớn từ ba ngày trước, chính quyền cũng đã cử người đi sơ tán dân ở khu vực nguy hiểm, nhưng không phải ai cũng nghe lời. Có một số "người tự cho mình là thông minh" lại có suy nghĩ riêng. Có người sau khi đến điểm sơ tán lại lén lút quay về nhà, có người trốn kỹ không để tình nguyện viên tìm được... Giờ nước đã dâng, họ bị mắc kẹt ở nhà, bắt đầu hoảng loạn và điên cuồng gọi điện cầu cứu. Xem vài tin tức như vậy, Tần Tiểu Vi không nhịn được mắng thầm: "Đồ ngu!" Tin tức về mưa lớn đã tuyên truyền rầm rộ suốt ba ngày rồi, vậy mà vẫn có người nghĩ là giả sao? Lướt điện thoại một lúc, cô dần có cái nhìn rõ hơn về tình hình bên ngoài. Mức nước hiện tại còn chưa đến đùi, theo lý thì chưa thể dìm chết người, nhưng lực đẩy của dòng nước rất mạnh, sẽ cuốn theo đủ thứ rác rưởi về phía miệng cống. Đứng trong nước rất dễ bị ngã. Nếu ngã mà không đứng dậy kịp thì có thể bị sặc nước hoặc bị dòng nước cuốn trôi... Hôm qua, Tần Tiểu Vi còn nghĩ trận mưa này chỉ là một kỳ nghỉ siêu dài mà không cần làm gì. Đọc tin tức trên mạng, cô mới nhận ra thiên tai tàn khốc hơn mình tưởng rất nhiều. Nếu Trung tâm Cảnh báo không thông báo trước ba ngày, có lẽ giờ cô cũng đang bị mắc kẹt trên đường đi làm... Nếu không có không gian, có lẽ cô còn đang phải lo chuyện ăn uống... Đứng chờ một lúc mà hàng chẳng nhúc nhích, Tần Tiểu Vi rướn cổ nhìn về phía trước. Cửa sổ cuối hành lang được bịt rất kín, trong hành lang chỉ có vài bóng đèn khẩn cấp phát ra ánh sáng xanh nhạt. Trước cửa 203 rất yên tĩnh, không thấy ai ra vào. Tần Tiểu Vi chọc nhẹ cô gái đứng phía trước: "Bạn gì ơi, sao hàng mãi không nhúc nhích vậy?" Cô gái kia lắc đầu, tỏ ý không biết. Ngược lại, một bạn cùng lớp khác nghe thấy giọng cô thì quay đầu lại nói to: "Bữa sáng đợt trước đem tới đã được bán hết rồi, tình nguyện viên qua tòa giảng đường số 3 lấy thêm, chưa quay lại." Tần Tiểu Vi: "Vậy à..." "Tiểu Vi, lâu rồi không thấy cậu. Cậu thực tập ở đâu vậy?" Tần Tiểu Vi: "Đường Hoàn Hồ, bên khu Bắc Sơn..." Hai người trò chuyện vài câu rồi dừng lại. Cô lại đợi hơn hai mươi phút, cuối cùng mấy tình nguyện viên mặc áo mưa ôm hộp xốp xuất hiện ở đầu hành lang. Có người không kiên nhẫn, rời hàng quay về phòng ngủ. Dù ngay sau khi tin nhắn cảnh báo được gửi thì siêu thị khu trung thương mại đã bị vét sạch, nhưng dịch vụ chuyển phát vẫn chưa dừng hoạt động. Trong trường cũng có người như phòng cô, đã đi chợ đầu mối hay siêu thị lớn bên ngoài tích trữ đồ ăn. Thêm vào đó, nhiều bạn nữ vốn có thói quen tích trữ đồ ăn vặt trong phòng nên kể cả không mua bữa sáng thì cũng không đói.