Quyển 1 - Chương 46

Mang Theo Game Nông Trại Xuyên Về Mạt Thế

Kim Thiên Nhất Khối Nhục 09-12-2025 23:45:51

Hai nam sinh ở đây vì không có điện, ở phòng quá chán nên mới ra giúp đỡ. Nghe nói mấy phòng bên họ còn tranh nhau hai suất này... Tần Tiểu Vi và Chu Lam không hiểu lắm, chuyện này thì có gì đáng tranh giành chứ? Khoảng hơn mười giờ, hai người thợ mới thấy Tần Tiểu Vi và Chu Lam không có việc gì làm liền bảo hai cô về trước, Tần Tiểu Vi cũng không từ chối, thuận thế đồng ý. Khi cô về đến phòng, ba bạn cùng phòng vẫn còn ngủ. Tần Tiểu Vi không làm phiền, vào không gian thu gom đồ và giải quyết nhu cầu cá nhân rồi mới ra ngoài ngồi chơi điện thoại. Đến hơn 12 giờ, các bạn cùng phòng mới tỉnh dậy. Tần Tiểu Vi đợi họ dậy rồi mới bắt đầu ăn phần đồ ăn sáng mua dư từ trước. Ăn trưa xong, cô chuẩn bị ngủ trưa. Mới leo lên giường thì ba bạn cùng phòng trở về tay không. "Các cậu sao tay không thế? Không mua được cơm à?" Tần Tiểu Vi nhìn đồng hồ, 12 giờ 40, còn 20 phút nữa mới hết giờ bán cơm trưa. Phạm Cẩn gật đầu, vẻ mặt vô cùng thất vọng: "Bán hết rồi, thuyền cũng đi rồi." Tiêu Lâm Lâm xoa cái bụng đang kêu: "Chim dậy sớm mới có sâu ăn. Chúng tớ dậy muộn nên cơm trưa cũng không kịp mua... Biết vậy sáng nhờ Vi Vi mua giúp rồi!" Phạm Cẩn: "Tớ thấy phải điều chỉnh thói quen ngủ nghỉ, không thể thức khuya nữa! Quyết định rồi, tối nay mười một giờ tớ đi ngủ! Vi Vi, cậu giám sát tớ nhé..." Tần Tiểu Vi lắc đầu: "Tớ không giám sát được đâu, nếu không có gì bất ngờ thì tối nay chín giờ tớ ngủ rồi." "Chín giờ á? Sớm vậy... Haiz! Kế hoạch dậy sớm chưa bắt đầu đã thất bại rồi." Phạm Cẩn thở dài. Tần Tiểu Vi bị biểu cảm u sầu của cô nàng chọc cười, chỉ vào bàn mình: "Tớ còn hai bắp ngô, các cậu chia nhau ăn nhé?" Phạm Cẩn: "Không cần, tớ còn nhiều mì gói, xuống lầu lấy nước nóng pha mì là được..." Không lâu sau, ba người mang tô mì gói về, hương thơm nhanh chóng tràn ngập phòng. Một gói mì không đủ no, ăn xong lại ăn thêm trái cây, snack... Tần Tiểu Vi vốn đã no, nhưng ngửi mùi mì, nghe tiếng bóc bao snack, nhớ đến vị mấy món đó thì nước miếng không kiềm được mà ứa ra... Cô thở dài, quyết định chiều theo bản thân, xuống giường ăn hai quả dưa chuột bao tử giải thèm. Buổi chiều, ba bạn cùng phòng đi mua cơm sớm, lần này mua được. Nhưng cơm hộp có quá ít thịt, rõ ràng họ chọn suất có một món mặn, một món nửa mặn nửa rau và một món rau, nhưng gộp hết chỗ thịt lại cũng chỉ to hơn móng tay một chút. Còn lại toàn khoai tây và cải thảo. Phạm Cẩn nhìn hộp cơm nhạt nhẽo, thở dài: "Khó nuốt quá! Trình độ căn tin xuống quá rồi..." Đoạn Hà an ủi: "Cố thêm vài hôm nữa, chờ mưa tạnh rồi đi ăn một bữa cho thỏa!" Tiêu Lâm Lâm: "Ngày mai tớ ăn hộp cơm 3,5 tệ thôi! Chút thịt băm này không đáng thêm 1,5 tệ!" Có lẽ vì đã quen, với Tần Tiểu Vi, ngày mưa thứ ba chẳng khác gì một ngày trong tuần có ít tiết học, trôi qua rất nhanh. Ngoài việc... tiếng máy phát và khoan hơi ồn khiến cô ngủ trưa không ngon và do phải vào không gian nhiều để xử lý đơn hàng sân bay nên bị bạn cùng phòng lo là... tiểu nhiều. Buổi chiều, thợ đến phòng họ, dùng khoan nới rộng lỗ thoát nước bên hông ban công. Nước rút nhanh, từ đó họ không cần dùng quần áo cũ hay cây lau nhà để chặn cửa hút nước nữa. Ngày đầu mưa, Tần Tiểu Vi nghĩ sẽ phải phân công nhau thức đêm vắt cây lau suốt chín ngày mưa. Không ngờ mới ngày thứ ba, chuyện đọng nước ban công đã giải quyết xong. Sáng ngày mưa thứ tư, Tần Tiểu Vi thức dậy lúc 6 giờ 30 như hôm trước. Cô vào không gian, rửa mặt, rồi xuống mua đồ ăn sáng... Mực nước dưới lầu lại dâng lên. Giờ đứng trong hành lang tầng 2 là nước ngập đến bắp chân. Nước bẩn từ nhà vệ sinh tầng 2 hòa lẫn vào, hành lang bốc mùi khai nồng nặc, trên mặt nước còn trôi lềnh bềnh giấy lau đã qua sử dụng và thứ gì đó vàng vàng.