Quyển 1 - Chương 34

Mang Theo Game Nông Trại Xuyên Về Mạt Thế

Kim Thiên Nhất Khối Nhục 09-12-2025 23:45:52

Tần Tiểu Vi nói: "Vậy làm phiền anh Phương nhé!" "Không phiền không phiền!" Phương Khánh cười tít mắt, đứng trước cửa 401, vươn cổ nhìn theo bóng cô rời đi. Về tới phòng, Tần Tiểu Vi chia thuốc trong thùng cho các bạn theo triệu chứng, ba bạn cùng phòng đều mệt không ngủ nổi. Sau khi hỏi đã uống thuốc gì, cô cho họ uống thêm thuốc phù hợp. "Tiểu Vi, cậu tốt quá, muộn vậy rồi còn đi mua thuốc cho tụi tớ!" "Tiểu Vi, mấy thuốc này bao nhiêu tiền? Tớ chuyển khoản cho cậu." "Các cậu cứ lo dưỡng bệnh, chuyện tiền bạc để sau. Tớ sẽ không cho các cậu nợ đâu!" Tần Tiểu Vi mang thuốc đến từng giường. Cô còn đợi nước nóng và trà gừng dưới tầng, nên không thay đồ đi ngủ nữa, mà vặn lớn âm lượng điện thoại để không bỏ lỡ tin nhắn của Phương Khánh. Nửa tiếng sau, tin nhắn từ Phương Khánh đến. [Phương Khánh: Nước sắp sôi rồi, em có thể xuống được rồi. ] [Phương Khánh: Em mang hai bình nước xuống nhé, anh đổ đầy cho!] [Tần Tiểu Vi: Vâng, cảm ơn anh, em xuống ngay. ] Gửi xong tin nhắn, Tần Tiểu Vi lập tức xách hai bình nước xuống. Mười phút sau, cô xách một bình nước nóng và một bình trà gừng về lại phòng 1206. Tần Tiểu Vi bỗng cảm thấy may mắn vì hôm qua mình đi ngủ sớm, nếu không nửa đêm bận rộn thế này, ban ngày chắc chắn không đủ sức. Thuốc hạ sốt có tác dụng khá tốt, chưa đến một tiếng sau khi uống, Đoạn Hà đã hạ sốt. Tần Tiểu Vi rót cho mỗi bạn một cốc trà gừng và một cốc nước ấm. Cô đặt cốc nước vào giỏ treo cạnh giường họ để họ dễ lấy, rồi quay ra vắt cây lau nhà và quần áo cũ bên cửa kéo, sau đó mới leo lại lên giường. Nửa đêm còn lại, Tần Tiểu Vi cứ cách một tiếng rưỡi lại dậy vắt cây lau nhà cho đến sáng. Sáng hôm sau, cô dậy sớm đi xếp hàng ở phòng 203 mua bữa sáng. Lúc xuống tầng, cô phát hiện sau một đêm, mực nước bên ngoài lại dâng cao hơn. Hôm qua còn chèo thuyền vào được sảnh tầng một để đưa hộp cơm lên qua cầu thang. Hôm nay, sảnh tầng một không thể vào nữa, chỉ có thể nhờ người tầng hai thả dây từ cửa sổ, kéo thùng bữa sáng lên. Do ảnh hưởng của dòng nước và lực nổi, hôm qua phần lớn dùng thuyền phao, hôm nay đổi sang thuyền điện và thuyền đạp tiện hơn. Khi Tần Tiểu Vi đến, thuyền chở bữa sáng vừa cập bến, không vào được tầng một. Cô phụ trách thu tiền đã phải leo lên tầng hai bằng thang dây bên cửa sổ. "Ôi giời, bán được suất cơm mà khổ ghê! Vừa nãy suýt nữa ngã xuống nước..." Bà cô bán cơm vừa leo lên thở hổn hển, ôm lấy đầu gối. Sau đó là công đoạn kéo thùng cơm lên. Để dành nhiều chỗ cho hộp xốp, hôm nay mỗi thuyền chỉ có hai tình nguyện viên. Nhà ăn hình như đã chuẩn bị sẵn tình huống này, còn lắp cả ròng rọc tháo lắp được và tay quay cố định trên cửa sổ để kéo thùng. Người tầng hai chỉ cần quay tay là kéo được thùng lên. Nhưng từng thùng một vẫn chậm hơn so với bê trực tiếp. Những sinh viên đến sớm mua cơm đều bị cô bán hàng gọi tới giúp: "Các em ơi, tới đây giúp mang mấy thùng này vào phòng 203!" Vì cao và khỏe nhất, Tần Tiểu Vi trở thành người đỡ chính. Mưa lớn vẫn chưa dứt, đứng gần cửa sổ một chút là người sẽ bị mưa tạt ướt. Dù đang làm việc trong hành lang, nhưng các thùng cơm đặt sát cửa sổ, chẳng mấy chốc áo khoác và quần cô đã bị ướt. Tần Tiểu Vi nghĩ, nếu trưa vẫn như thế này, cô sẽ xuống muộn hơn. Cô thà đứng xếp hàng lâu hơn còn hơn! Chủ yếu là cô không mang theo nhiều quần áo để thay, không muốn mặc đồ ướt. Thật là! Mưa gì mà phiền phức quá! Đợt bữa sáng đầu tiên khá phong phú, Tần Tiểu Vi mua về một đống đồ ăn sáng thích hợp để hâm cách thủy. Ra khỏi hành lang, cô thấy một con labrador đang dùng móng đè lên hộp cơm, cứ thế cắn, bên cạnh vương vãi đầy rác, các túi rác sinh viên để trước cửa phòng đều bị nó cắn rách. Nhìn cảnh tượng đó, cô cau mày, quay sang nhìn thấy cửa phòng Bùi Hân mở nên tới gõ cửa.