Dù đã nửa đêm nhưng thang máy vẫn rất đông. Cả hai người đều không hẹn mà cùng chọn đi cầu thang bộ.
"Người đẹp, có cần giúp không?" Trước khi xuống lầu, người đàn ông trẻ chỉ vào hai vali, một cái màu hồng, một cái màu trắng trong tay Tần Tiểu Vi.
Tần Tiểu Vi lắc đầu: "Tôi mang được."
Nói rồi, cô xách mỗi tay một cái, bước xuống lầu rất nhanh nhẹn, vô cùng nhẹ nhàng, tốc độ nhanh cứ như đang xách hai cái túi nhựa rỗng vậy.
Người đàn ông trẻ: "..."
Hai người cùng đến bãi đỗ xe tầng hầm. Nhưng mục tiêu của anh ta là chiếc siêu xe màu xanh lam, còn Tần Tiểu Vi thì tiến về chiếc xe ba bánh sơn màu hồng, dán hình hoạt hình dễ thương.
Xe họ đỗ cũng khá gần nhau. Trong lúc mở khóa xe, Tần Tiểu Vi nghe thấy người này nghe điện thoại.
"... Tôi đang ở nhà mà! Không đi đâu cả! Cô giúp việc với vệ sĩ cũng ở đây. Nửa tháng nay tôi sẽ ở yên trong nhà, tuyệt đối không ra ngoài... Tôi thề!"
Nghe nội dung cuộc gọi, Tần Tiểu Vi phải quay sang nhìn.
"Thôi được rồi, Lục Trú, biết điểm dừng đi đi! Nhóc con, ngoan ngoãn ở nhà gõ code đi, đợi làm xong game tôi đầu tư cho... Chuyện của tôi thì cậu đừng lo nữa!"
Cô đặt vali nằm ngang vào thùng sau xe ba bánh rồi lái xe rời đi. Xe còn chưa ra khỏi bãi thì cô đã nghe tiếng động cơ gầm rú phía sau, chiếc siêu xe xanh lam vọt lên phía trước, lao ra khỏi bãi xe.
Tiếng động cơ quá lớn khiến mấy công nhân đang bốc dỡ hàng trong bãi cũng phải ngoái lại nhìn.
Tần Tiểu Vi thấy xe thể thao đẹp thì có đẹp thật, nhưng quá "trội". Tiếng động cơ cứ như muốn gào lên với thiên hạ là "Mau nhìn đi, tôi đến rồi!" rồi lại "Nhìn đi, tôi đi đây!".
Trong cửa hàng cũng có xe thể thao, vì tò mò muốn trải nghiệm, năm ngoái cô từng bỏ vàng ra mua một chiếc đỏ chót. Xe chạy rất nhanh, nhưng ồn ào quá mức. Cô chỉ chạy thử hai lần trong không gian nông trại, còn bình thường thì để đó làm cảnh.
Trường học cách khu trọ của cô không xa, xe ba bánh chạy khoảng 5 phút là tới. Bình thường tầm giờ này ở cổng trường thường chỉ có vài xe giao hàng, nhưng hôm nay chỉ có kiểu xe tải, bán tải ra vào thôi.
Tần Tiểu Vi quen biết chú bảo vệ ở cổng trường, khi quẹt thẻ sinh viên vào cổng, cô cũng tiện miệng hỏi xe kia làm gì.
"Toàn là thực phẩm, gạo dầu cho căn tin đấy. Trên tin tức nói sắp mưa lớn, nước dâng cao. Trường mình có nhiều thầy cô sinh viên như vậy, không thể để mọi người kẹt trong trường mà không có đồ ăn được..."
Sau vài câu chuyện phiếm với chú bảo vệ, Tần Tiểu Vi lại lái xe về ký túc xá. Trên đường, cô để ý thấy xe tải không vào căn tin mà tỏa ra khắp các tòa giảng đường.
Cô nghĩ một chút rồi cũng hiểu ra, lúc mưa lớn thì căn tin chắc chắn sẽ bị ngập, nếu để thực phẩm ở đó thì sẽ hỏng mất!
Cửa chính ký túc xá nữ đã được quản lý dùng xích khóa trái từ bên trong, muốn vào phải có chìa khóa mở cửa. Bình thường gặp tình huống này thì Tần Tiểu Vi sẽ leo từ ban công phòng ở tầng 1 nếu có ai ở đó chưa ngủ.
Nhưng giờ tầng 1 đã dọn hết, cửa ban công đóng kín, cô không dám làm phiền người rất ghét bị gọi dậy mở cửa là quản lý nên đăng trong nhóm ký túc. Cuối cùng, Phạm Cẩn mặc đồ ngủ xuống mở cửa giúp cô.
"Vi Vi, sao giờ cậu mới về? Bọn tớ tưởng cậu không về nữa!" Phạm Cẩn chủ động xách giúp cô một chiếc vali: "Thang máy mấy hôm nay vận chuyển hành lý nhiều quá, mệt quá nên hỏng luôn rồi, tớ phải đi thang bộ."
"Mấy ngày nay bận quá trời, 10 rưỡi tớ mới tan ca, trên đường về còn tắc đường, chưa ăn tối luôn, khi họp, tớ phải tranh lúc đi toilet ăn vội cái bánh mì..." Tần Tiểu Vi theo sau vào cầu thang.
"Làm ngân hàng kinh khủng vậy sao?"
"Bình thường cũng nhàn lắm, chiều tha hồ nghỉ ngơi. Mấy hôm nay do tin mưa lớn, nhiều người đến rút tiền nên mới bận vậy thôi."