Quyển 1 - Chương 43

Mang Theo Game Nông Trại Xuyên Về Mạt Thế

Kim Thiên Nhất Khối Nhục 09-12-2025 23:45:51

Dù Tần Tiểu Vi không nuôi mèo, nhưng lại rất thích động vật lông xù, nghe vậy lập tức lục túi đồ ăn vặt mang về phòng: "Xúc xích được không? Tớ còn có bánh quy và ngũ cốc, ngâm mềm bằng sữa chắc cho mèo ăn được nhỉ?" Cô gái còn chưa kịp trả lời thì Đoạn Hà đã lắc đầu phản đối: "Không được, mèo không thể uống sữa, xúc xích có muối và chất phụ gia, không tốt cho dạ dày mèo con đâu... Phòng bên có Trịnh Hoàng hay cho mèo hoang ăn, chắc họ có thức ăn cho mèo, tớ đi cùng cậu hỏi thử xem..." Vừa nói xong, Đoạn Hà đã đứng dậy đi ra ngoài. "Tớ cũng đi!" Tiêu Lâm Lâm cũng theo sau. Trong ký túc xá không có nhiều hoạt động giải trí, gặp chuyện mới lạ ai cũng muốn tham gia, cuối cùng cả bốn người phòng 1206 cùng ra ngoài. Trường học của họ có không ít mèo hoang, ở lâu nên mấy con mèo không còn sợ người nữa, thấy người là nhào tới xin ăn, được cho đồ ăn thì sẽ nằm im cho ôm vuốt thoải mái. Có nữ sinh còn mua đồ ăn riêng cho mèo, ngày nào cũng xuống tầng cho mèo ăn. Dưới khu ký túc cũng thường thấy ổ mèo được sinh viên tự làm cho mèo hoang. Hai ngày mưa lớn vừa rồi, nhiều người yêu mèo đều rất lo lắng cho mèo dưới lầu, ban ngày có người còn mang thức ăn đi các tầng một và hai để dụ mèo. Trịnh Hoàng phòng 1214 là một trong số đó, hai ngày liên tiếp không thấy những chú mèo quen thuộc, cô có vẻ lo lắng. Nghe nói chó labrador mang về được một con mèo con, cô không nói hai lời liền ôm túi đồ ăn mèo và pate đi cùng mọi người. Mấy bạn cùng phòng của cô cũng rảnh rỗi, nên đi theo hóng chuyện. Bùi Hân còn đang ở ký túc xá nam chưa về, phòng cô nàng chỉ còn lại chú chó labrador và ba người bạn cùng phòng. Tần Tiểu Vi để ý thấy chú labrador có đến ba cái ổ, đồ chơi thì vô số kể, bàn học của Bùi Hân chất đầy đồ dùng cho chó. Nhìn mấy món đồ trên bàn, rõ ràng Bùi Hân rất yêu quý chú labrador này. Chú chó nằm cuộn tròn thành hình chữ "C" trong ổ, ôm chặt một con mèo con trong lòng, một chân đặt lên người mèo con, thỉnh thoảng còn liếm nhẹ lên lưng nó, khung cảnh rất ấm áp. Tần Tiểu Vi bỗng cảm thấy, nếu bỏ qua chuyện chú chó hay bới rác trong hành lang và sủa bậy ban đêm thì nó thật ra cũng khá đáng yêu... Mèo con là một chú mèo mướp nhỏ, mắt một xanh một vàng, bốn chân trắng muốt, đệm thịt hồng hào. Nó nằm trong ổ, ướt sũng, đôi mắt khép hờ, tiếng kêu yếu ớt, trông vừa xinh vừa tội nghiệp. Nhìn thấy con mèo con nhỏ bé đáng thương như vậy, mấy cô gái trong phòng ai nấy đều tan chảy. "Là mèo mướp vân hoa mà! Có phải nó bị bệnh rồi không?" "Mẹ nó đâu? Chú labrador có mang theo mấy con khác không?" "Phòng các cậu có nước ấm không? Tớ đi pha ít đồ ăn mèo..." "Lúc tớ dắt Xúc Xích ra ngoài đi vệ sinh thì nó nhặt được con mèo này, dưới gầm bàn trong phòng bỏ trống ở tầng 3. Mẹ nó đã chết, lúc Xúc Xích tìm thấy thì xác mẹ nó ở bên cạnh đã cứng đờ rồi, là một con mèo vàng to..." "Không thấy con mèo nào khác, chắc là bị ngập chết... Khi tớ mang nó về, lông nó còn nhỏ nước, tớ dùng khăn lau mấy lần mới khô được chút, sợ nó lạnh nên tớ còn đặt một miếng sưởi dưới khăn trong ổ..." Nghe đến hoàn cảnh đáng thương của mèo con, mấy cô gái càng thêm yêu quý nó. Trịnh Hoàng dùng nước ấm ngâm mềm thức ăn mèo rồi đút cho nó ăn, nhưng mèo con chỉ liếm vài cái rồi thôi, ngược lại chú labrador bên cạnh thì ăn rất khỏe, thấy mèo con không ăn thì liếm sạch luôn chỗ thức ăn đã ngâm. Thấy chú chó cướp đồ ăn của mèo, Tần Tiểu Vi lại thấy nó không dễ thương nữa... "Nó bị bệnh phải không? Tớ thấy nó thở gấp lắm? Trường mình có khoa thú y không? Hay đi tìm bác sĩ thú y nhờ xem thử?" "Hình như trường mình không có ngành thú y, hay qua phòng 401 hỏi thử? Toàn người học y, chắc không khác gì mấy..."