Chi nhánh cô thực tập có mức lương rất thấp, nhưng cường độ công việc cũng nhẹ nhất trong đám các công ty thực tập. Tần Tiểu Vi chọn nó là vì nhàn, có thời gian làm việc riêng.
Chứ với thành tích của cô, tìm chỗ thực tập lương 4000 tệ, sau khi vào biên chế còn tăng gấp đôi cũng không khó.
Phạm Cẩn: "Dạo này đúng là có nhiều người rút tiền. Chiều tớ với Lâm Lâm ra cây ATM ở phố thương mại, xếp hàng gần hai tiếng mới tới lượt. Có cả lính vũ trang cầm súng canh ở đó. Máy hết tiền thì tháo ra thay hộp tiền mới, lần đầu tiên tớ thấy nhiều tiền mặt như vậy, từng hộp từng hộp to luôn..."
Tần Tiểu Vi: "Xe chở tiền mấy hôm nay cũng bận lắm. Sáng nay vì xe đến muộn mà chỗ tớ có mấy khách suýt nữa đánh nhau... Ba người các cậu mai có đi thực tập không?"
Phạm Cẩn lắc đầu: "Tớ xin nghỉ hai hôm, mai phải đi làm lại. Nhưng sếp cho người chuyển hết máy tính, máy in khỏi công ty, cho nghỉ luôn rồi. Hai đứa kia cũng được nghỉ hết."
Tần Tiểu Vi lộ vẻ ghen tị: "Thích ghê! Tớ còn phải đi làm thêm một ngày, sáng sớm mai còn phải dậy sớm phụ chú đi chợ đầu mối, mốt mới được nghỉ ngơi... Lo đột tử ghê!"
Thấy cô nói chuyện bằng giọng oán trách, Phạm Cẩn bật cười: "Không đâu, cậu là người sinh hoạt điều độ nhất 1206. tóc dày nhất, còn là cao thủ dưỡng sinh, ngủ đủ 8 tiếng mỗi ngày chuẩn như đồng hồ báo thức luôn mà."
Tần Tiểu Vi giả vờ thở dài, đùa: "Giờ không được rồi, hôm qua chỉ ngủ có 4 tiếng, hôm nay chắc còn ít hơn."
Trong lúc trò chuyện, hai người đã lên đến tầng 12.
Thông thường, ký túc xá sẽ cắt điện lúc 11 giờ đêm, nhưng mấy hôm nay có sinh viên dọn đi từ tầng 1 lên tầng 3 nên ban đêm không cắt điện nữa.
Bình thường nhiều sinh viên cố gắng lên giường trước khi cắt điện, còn mấy hôm nay thì thả lỏng, hơn 12 giờ rồi mà nhiều "cú đêm" vẫn chưa ngủ.
Ba người bạn cùng phòng của Tần Tiểu Vi cũng chưa ngủ: Tiêu Lâm Lâm đang xem phim, Đoàn Hà thì đang chơi game với bạn qua mạng.
Tần Tiểu Vi đặt vali xuống, lắc lắc túi đựng đồ trong tay rồi hỏi mấy người kia: "Tớ mang gà rán về đây, các cậu có ăn không?"
"Ăn!" Hai người đang xem phim, chơi game lập tức quay đầu lại.
"Tớ cũng muốn!" Phạm Cẩn hành động nhanh nhất, chụp lấy hai cái cánh gà: "Á, nóng quá, nhưng ngon! Vi Vi, cậu mua ở đâu vậy?"
Tần Tiểu Vi cũng lấy một cái đùi gà, vừa ăn vừa lúng búng đáp: "Mua gà rán đông lạnh ở siêu thị về tự làm đấy. Mấy ngày nay không ở ký túc xá, sợ cúp điện thì đồ trong tủ lạnh hỏng hết nên làm hết luôn. Các cậu ăn nhiều vào, tớ ăn không hết đâu."
Thật ra là cô cố tình làm. Mấy tháng rồi không về ký túc xá ở, cô mang ít đồ ăn về để gọi là tăng cảm tình với các bạn cùng phòng.
"Tớ có coca, các cậu có uống không?" Ba người còn lại cũng lấy ra nước và đồ ăn vặt của mình.
"Tớ có chân gà..."
Cả bốn người đều là sinh viên thể thao, vận động nhiều nên không lo ăn đêm bị tăng cân. Chưa tới mười mấy phút, gần 1kg gà rán cùng một đống đồ ăn vặt và nước ngọt đã bị bốn người ăn sạch.
"Sao tụi mình ăn khỏe vậy ta? Đống đồ ăn tích trữ trước có khi không đủ mất." Phạm Cẩn ôm má béo của mình, nhìn đống xương trong thùng rác mà buồn rầu.
Tần Tiểu Vi mở vali, chia gói ngũ cốc dâu tây mang theo cho mấy người, cười nói: "Vậy để tầm sáng sớm tớ đi chợ đầu mối mua thêm cho cậu nhé?"
Phạm Cẩn nghĩ ngợi: "Mua một thùng trái cây đi. Tớ thấy mình để lại trái cây ít quá. Hôm nay nhiều bạn học tới hỏi mua trái cây, tớ lỡ bán hơi nhiều... À đúng rồi, Vi Vi, đây là mì gói và trái cây để phần cho cậu này."
Phạm Cẩn lấy từ tủ ba túi nhựa đưa cho Tần Tiểu Vi.
Tần Tiểu Vi mở ra xem. Có ba loại mì gói, mỗi loại năm gói, táo và cà chua bi ít hơn một chút, tổng cộng khoảng 3kg.
Cộng thêm đồ trong vali nữa thì dù căn tin trường có đóng cửa hẳn, cô cũng không lo bị đói trong mấy ngày mưa lớn.