Phạm Cẩn còn cố định điện thoại trên bồn rửa mặt, định quay lại cảnh "phòng bị ngập" làm kỷ niệm.
Cánh cửa trượt hôm qua còn rất trơn tru, hôm nay lại kẹt cứng. Tần Tiểu Vi ra sức kéo, gân tay nổi rõ mới kéo được ra.
Nếu là thân thể ở kiếp trước, chưa chắc cô đã đủ sức mở cánh cửa này.
"Ào..." Nước mưa tích trên ban công lập tức tràn vào phòng, ba bạn cùng phòng luống cuống dùng chậu hứng nước, nhưng nước tràn vào quá nhanh, chậu không hứng được bao nhiêu, mà quần và giày của họ thì ướt sũng.
"Vi Vi, mở to quá, đóng lại chút đi!" Đoạn Hà hét lớn.
"Không được, cửa bị kẹt rồi!" Trán Tần Tiểu Vi lấm tấm mồ hôi.
Đoạn Hà vội buông chậu xuống, chạy tới giúp đẩy cửa. Nhưng như cô nói, cửa bị kẹt thật, hai người học thể thao cùng cố hết sức vẫn không đóng lại được...
Họ chỉ còn biết đứng nhìn nước mưa tràn vào phòng. May mà diện tích trong phòng lớn hơn ban công nên mực nước không tăng thêm bao nhiêu.
Tần Tiểu Vi: "Tớ ra kiểm tra miệng thoát nước ban công..."
Mưa lớn đổ như thác ngoài tường ký túc xá tạo thành màn mưa dày. Nhiều dòng nước nhỏ trôi theo gạch tường xuống ban công, như thể có người gắn ống dẫn nước hướng hết vào đó.
Nước đọng quá nhiều khiến các vật dụng trên ban công nổi lên và trôi khỏi chỗ cũ. Cây lau nhà vốn dựng đứng giờ đổ xuống, chắn ngang miệng thoát nước bên tường.
Tần Tiểu Vi đoán rằng cây lau nhà mới chắn gần đây, nếu không thì mực nước đã cao hơn bây giờ.
"Miệng thoát nước bị cây lau nhà chắn mất rồi!" Cô dọn cây lau sang một bên, nhìn ra ngoài qua màn mưa.
Chỉ một cái nhìn, tim cô đã đập thình thịch.
Ngoài trời mưa rất to, sương mưa che mất tầm nhìn, các tòa nhà xa xa mờ mịt, phía dưới là một vùng nước mênh mông, bồn hoa tầng trệt đã chìm nghỉm trong nước.
Chẳng trách Trung tâm Cảnh báo Thiên tai lại gửi nhiều tin nhắn nhắc nhở vậy!
Dù là trước hay sau khi xuyên không, Tần Tiểu Vi cũng chưa từng gặp trận mưa nào lớn thế này. Cô nhìn bồn hoa dưới tầng đã "biến mất" trong màn mưa, ánh mắt thoáng chút lo lắng.
Dự báo thời tiết nói mưa sẽ kéo dài 9 ngày, nếu cứ như vậy thì thật sự chỉ ngập đến tầng ba thôi sao?
"Vi Vi, cậu ở ngoài ban công tát nước nhé, bọn tớ lo trong này!" Giọng Đoạn Hà kéo cô về thực tại.
"Ok!" Tần Tiểu Vi nhận chậu từ Phạm Cẩn, múc nước từ ban công đổ ra ngoài.
Qua màn mưa dày đặc, cô thấy bên ký túc xá nam cũng có nhiều nam sinh làm y như cô.
Mưa quá lớn, dù Tần Tiểu Vi mặc áo mưa thì tóc mái vẫn bị ướt.
Mực nước giảm chậm, mỗi lần múc được rất ít. Tần Tiểu Vi lặp đi lặp lại động tác múc - đổ đến đau cả lưng, ban công vẫn còn nhiều nước.
Nước mưa theo mặt cô chảy xuống cổ, lạnh buốt. Cô thấy lạnh.
Đầu xuân trời vẫn còn se lạnh, chân đi dép lê đã tê cóng. Thấy mực nước ban công đã thấp hơn mép cửa trượt, nước không tràn vào nữa, cô quyết định quay vào dọn nước trong phòng.
Chổi, cây lau nhà, quần áo cũ... ba bạn cùng phòng dùng tất cả dụng cụ có thể.
Không còn nước tràn, cửa trượt trở nên dễ đóng hơn. Tần Tiểu Vi đóng cửa, thay dép khô, lấy giẻ lau ngồi xổm lau nước. Giẻ ướt thì vắt vào chậu, khi đầy thì mang ra ban công đổ. Vì cống tắc, đổ trong toilet thì nước sẽ trào ra.
Bốn người bận rộn gần hai tiếng mới dọn sạch nước trong phòng.
Trong lúc họ làm việc, ống thoát nước bên tường vẫn không ngừng xả nước. Dù trời vẫn mưa, mực nước ban công duy trì ở mức 2 - 3cm. Thấy nước không tràn vào nữa, họ không để ý thêm, chỉ chất quần áo cũ và cây lau nhà chặn ở cửa.
Trên nhóm bảo như vậy sẽ hút nước ngấm vào kịp thời, lâu lâu vắt cây lau là được, đỡ phiền phức.
Dọn dẹp xong, Tần Tiểu Vi cảm thấy hơi đói, thấy ba người bạn đang xử lý hành lý bị ướt, cô đứng dậy.
Tần Tiểu Vi: "Tớ xuống dưới mua bữa sáng nhé. Mọi người muốn ăn gì? Tớ mua luôn."