Nhưng chiều cao của cô lại từ 1m63 nhảy lên 1m80, lại còn là sinh viên thể thao chuyên tập tạ, cơ bắp trên người đến cả mấy anh tập gym cũng phải chào thua.
Cao thêm 17cm,"góc nhìn" mỗi ngày thay đổi, đồng thời khẩu phần ăn của cô cũng tăng vọt, ăn một gói bánh quy nặng nửa ký với cô chỉ là chuyện nhỏ.
Tần Tiểu Vi cầm cốc ra máy lọc nước lấy một cốc nước ấm rồi mới bắt đầu ăn trưa.
Bánh quy là sản phẩm từ xưởng đồ khô trong nông trại, nguyên liệu là 1kg lúa mì chưa bóc vỏ và 2 quả trứng. Rõ ràng không có dầu mỡ hay sữa, nhưng ăn vào lại vừa giòn vừa thơm ngậy vị sữa.
Cô cho rằng đó là "buff hack" của nông trại.
Sữa chua là sản phẩm từ xưởng tinh chế sữa trong không gian, nguyên liệu là 4 chai sữa bò 500ml, nhưng thành phẩm chỉ được một hộp chưa đến 200g, không rõ phần hao hụt chạy đi đâu, nhưng vị thì ngon miễn chê. Cô làm sẵn vài hộp cất vào kho, muốn ăn lúc nào thì lấy ra lúc đó.
Ngoài cô ra, nhiều nhân viên ngân hàng cũng sống khá xa chỗ làm, nên phần lớn đều mang cơm theo. Văn phòng có lò vi sóng, hâm nóng thức ăn rất tiện. Mọi người quây quần bên bàn làm việc, vừa ăn trưa vừa trò chuyện.
Tần Tiểu Vi tìm một chỗ trống ngồi xuống, tham gia vào cuộc trò chuyện.
Thường ngày, khi ăn cơm, họ hay than phiền về công việc. Nhưng sáng nay ai cũng nhận được tin nhắn cảnh báo từ Trung tâm Cảnh báo khẩn cấp về Khí tượng Thiên tai tỉnh Q, nội dung quá đáng sợ, khiến nhiều nhân viên sống ở tầng thấp lo lắng, nên hôm nay cả nhóm chỉ nói về cơn mưa lớn sắp tới.
"Tôi ở tầng một, chắc chắn sẽ bị ngập. Chồng tôi bảo xin nghỉ để dọn nhà... nhưng dọn đi đâu bây giờ vẫn chưa biết! Xin nghỉ về thì có ích gì? Nhà tôi mới sửa sang lại năm ngoái, mấy cái đồ điện mà ngâm nước thì khỏi dùng luôn! Còn cả sàn gỗ nữa, nhà toàn là sàn gỗ..." Một người phụ nữ trung niên mặc đồ công sở vừa dùng đũa gảy cơm trong hộp, vẻ mặt đầy âu sầu.
Nghe vậy, đồng nghiệp bên cạnh góp ý: "Hay chị thử hỏi mấy người hàng xóm cùng tầng? Cho họ chút tiền, nhờ họ cho để nhờ đồ đạc. Em nghe nói các công ty chuyển phát dọn dẹp nhà giờ kín lịch hết rồi, tìm người dọn giúp cũng không dễ đâu. Chị Mai, đừng thuê chỗ xa quá, dọn đồ vất vả lắm."
"Đúng đó, em cũng nghe nói rồi, giờ mà thuê chuyển nhà toàn cỡ 3000 tệ đổ lên thôi à."
Thấy chị Mai vẫn còn lo lắng, Tần Tiểu Vi cũng góp lời: "Chị Mai, hay chị thử thuê một phòng khách sạn gần nhà để gửi đồ, bạn em bảo sáng nay nhiều khách sạn đã mở dịch vụ giữ đồ nội thất rồi đó."
Bàn chuyện đó xong, mọi người lại bắt đầu bàn tán đến xe cộ, không biết xe đậu dưới tầng hầm sẽ ra sao. Bây giờ hầu hết gara đều ở tầng hầm 1 và 2, nếu thật sự mưa lớn tới mức ngập đến tầng 2-3 thì xe trong gara chắc chắn không tránh được. Nếu có quá nhiều xe bị hỏng, công ty bảo hiểm chưa chắc sẽ đền bù...
Cả nhóm nói chuyện rôm rả, nhưng phần lớn không ai còn tâm trí ăn cơm. Tần Tiểu Vi đã ăn xong miếng bánh quy khổng lồ từ lâu, trong khi nhiều người vẫn chưa động đến hộp cơm.
Nghe mọi người bàn tán, Tần Tiểu Vi âm thầm thấy may mắn vì mình có không gian nông trại.
Vì cuối tuần nào cũng phải ra ngoài bán hàng, lại cần lấy cớ để "lấy hàng" cho sạp của mình nên cô đã mua một chiếc xe ba bánh điện nhỏ với giá 3000 tệ, đang đậu dưới tầng hầm khu cô ở.
Nếu không có không gian, cô cũng không biết phải giấu xe đi đâu, nhưng giờ thì chỉ cần tìm một chỗ không có camera giám sát, rồi chuyển xe vào không gian là xong.
Ăn trưa xong, Tần Tiểu Vi lấy điện thoại ra trò chuyện với bạn cùng phòng.
Trong khi đồng nghiệp thì lo chuyện nhà cửa, xe cộ, bạn cùng phòng của cô lại lo không có gì để ăn trong những ngày mưa bão.