Quyển 1 - Chương 19

Mang Theo Game Nông Trại Xuyên Về Mạt Thế

Kim Thiên Nhất Khối Nhục 09-12-2025 23:45:53

Tất nhiên, nếu không có giấy phép thì có thể chia làm nhiều lần vào cửa hàng hoặc mua rải rác ở nhiều nơi, chủ hàng cũng làm ngơ. Chính sách giấy phép này mới ra chưa lâu, trừ một số ít người lo xa chứ đa phần tiểu thương chẳng quan tâm... Tần Tiểu Vi đi một vòng, cảm thấy có hay không có giấy phép cũng như nhau. Nhưng vì có không gian, cô lại hơi "tội lỗi", biết có chính sách thì phải tiêu tốn "hạn mức" một chút mới thấy yên tâm, nên cô không làm kiểu chia nhỏ ra như người khác. Sức chứa của xe ba bánh có hạn, cô mua 250kg ngô khô, 500kg bột mì và 10 thùng dầu ngô 20L. Ngô khô 2 đồng/kg, bột mì 2,1 đồng/kg, dầu ngô 210 đồng/thùng, tổng cộng 5200 đồng. Dựa vào tình hình mua bán ở đây, ban đầu cô định mua nhiều bột và dầu hơn. Nhưng sức chứa xe có hạn, người lại đông, xe ra vào rất phiền, tìm chỗ thích hợp để thu vào không gian cũng mất thời gian, đành đợi mưa tạnh rồi quay lại lấy hàng tiếp. Nhìn đống hàng chất cao trên thùng xe, cảm giác lo lắng vì giấy phép của Tần Tiểu Vi cũng vơi đi không ít. Chỉ là trong lúc cô mua đồ, chợ lại đông thêm, vài cửa hàng đã bị vét sạch, đống thùng giấy rỗng ở trước cửa cao như quả núi nhỏ. Đường ra còn kẹt hơn lúc đến, giữa đường cô xuống xe mua thêm một thùng hồng giòn và một thùng dưa chuột trái nhỏ, lúc quay lại thì phát hiện bị mất một bao bột mì. Cô hơi bất lực, xe đậu ngay trước cửa hàng trái cây mà cũng bị trộm! Đông người quá nên dù có camera cũng chưa chắc tìm ra thủ phạm. Cô đã thiếu ngủ, chẳng muốn vì bao bột mì 25kg mà đi tìm bảo vệ, đành khởi động xe chạy tiếp. Bị mất hơn trăm đồng, tâm trạng cô không tốt lắm. Từ đó về sau, Tần Tiểu Vi cẩn thận hơn nhiều, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại, đến khi ra khỏi cổng chợ mấy chục mét mới thở phào nhẹ nhõm. Cổng chợ giờ đã kín xe, cô nghĩ nếu đến trễ một tiếng thì chắc chẳng còn thời gian mà ngủ bù nữa. Ban đầu cô định tìm chỗ vắng, không có camera để thu xe ba bánh và lương thực vào không gian, rồi mang hồng giòn và dưa chuột về bằng xe điện công cộng. Nhưng giữa đường cô gặp mấy nhóm công nhân lái xe tải đang thu gom xe điện công cộng, họ nói công ty yêu cầu thu hết xe trong thành phố trước trưa, tránh để xe bị ngâm nước mưa hư hỏng. Tần Tiểu Vi: "..." Xem ra mai phải lái xe ba bánh đi làm rồi, không thì tan ca cũng không xách về được... Lái xe ba bánh thì không được đi đường tắt, phải đi sớm... Không được, đi 7 giờ là sớm rồi, lãnh đạo có trừ lương thì kệ! Dù sao cũng không bao nhiêu, đợi hết mưa bán thêm vài hộp bắp rang là kiếm lại được. Tần Tiểu Vi tìm một con hẻm vắng người thu hàng trên xe vào không gian, sau đó mang trái cây về. Đoạn Hà chưa ngủ, xuống mở cửa ký túc xá nữ cho cô, hai người mỗi người khiêng một thùng trái cây, đi thang bộ lên tầng 12. Lên gần tới tầng 12, Đoạn Hà bất ngờ hỏi: "Vi Vi, hai thùng trái cây này cậu định giữ lại bao nhiêu?" Tần Tiểu Vi đang nghĩ đến việc ngủ bù, liền đáp: "Mỗi loại giữ lại ký, ký rưỡi là được." Đoạn Hà: "Tụi mình chắc chắn không ăn hết nhiều vậy, phần còn lại để tớ và Cẩn Cẩn bán giúp trong nhóm khóa mình..." Còn chưa nói xong, một tràng tiếng chó sủa vang lên khiến hai người giật mình, tiếng sủa vang dội giữa đêm khuya yên tĩnh nghe vô cùng chói tai. Cả hai hoảng hốt đứng sững lại, nín thở. Tần Tiểu Vi đang đi đến ngách cầu thang, nghiêng tai nghe thử, tiếng chó sủa phát ra từ phòng ký túc bên trái hành lang. Đứng vài giây không thấy chó lao ra, hai người mới tiếp tục ôm thùng đi tiếp. Tiếng chó vẫn sủa phía sau. Tần Tiểu Vi khẽ giọng hỏi: "Trường không cấm nuôi chó sao?" Đoạn Hà cũng nhỏ giọng giải thích: "Nuôi bên ngoài đấy, cô nàng đó sau khi đi thực tập đã dọn ra ngoài sống chung với bạn trai. Họ nuôi một con chó labrador. Phòng trọ họ ở tầng hai, tình nguyện viên yêu cầu chuyển đến khu tạm trú nhưng họ không chịu, đòi quay lại trường ở... Chiều nay tớ còn bắt tay với con chó đó, trông ngoan lắm, không ngờ đêm lại ồn vậy."