Cô ấy nhét một hộp thuốc vào tay Tần Tiểu Vi: "Đây là thuốc hạ sốt, nếu các em còn thiếu thuốc gì thì xuống phòng 401 dưới tầng mua nhé. Đó là phòng y tế tạm thời. Tôi chỉ mang thuốc hạ sốt lên thôi."
Nói rồi cô ấy quay người đi sang phòng kế tiếp.
"Vâng, cảm ơn cô ạ!" Tần Tiểu Vi gọi theo bóng lưng Triệu Kỳ.
Cô mở điện thoại xem giờ, ba giờ mười lăm sáng, cô mới chỉ ngủ lại được một tiếng.
Cô lấy nhiệt kế điện tử đo nhiệt độ cho ba bạn cùng phòng, kết quả... phát hiện Đoạn Hà cũng bắt đầu sốt, hai bạn kia tuy đã hạ sốt nhưng vẫn rất yếu.
Tần Tiểu Vi rót nước cho Đoạn Hà uống thuốc hạ sốt, còn mình thì khoác áo khoác, cầm điện thoại và thẻ sinh viên ra khỏi phòng.
Cô định đến 401 để mua thêm thuốc. Hôm qua có quá nhiều sinh viên tình nguyện ra ngoài, khu giảng đường lại tiếp nhận nhiều người ngoài, những người này giờ đều cần thuốc gấp. Cô sợ kho thuốc của bệnh viện trường không đủ.
Trong không gian của cô chỉ chuẩn bị thuốc đủ cho một người dùng, giờ nhiều người đổ bệnh như vậy, nếu bùng phát dịch thì e rằng không đủ thuốc.
Có thể vì ngoài hành lang có người qua lại liên tục nên con chó labrador của Bùi Hân rất cảnh giác, cứ sủa mãi. Khi cô đi tới cầu thang tầng tám vẫn còn nghe tiếng chó sủa vọng lại.
Nửa tiếng trước trên nhóm đã thông báo có thuốc ở phòng 401, lúc Tần Tiểu Vi tới nơi thì đã có khá nhiều người đến rồi. Trước cửa phòng chất đầy mấy thùng giấy rỗng đựng thuốc trước đó.
Trong phòng 401 còn đặt hai nồi inox lớn như ở nhà ăn và hai bếp lửa lớn để nấu nước, không khí tràn ngập mùi gừng nồng nặc.
Trong phòng, hai người mặc áo blouse trắng đang sắp xếp thuốc trong thùng, thấy Tần Tiểu Vi, một người chủ động hỏi: "Đàn em muốn mua thuốc gì?"
Nghe cách xưng hô của anh ta, Tần Tiểu Vi lập tức hiểu ra: Đây không phải bác sĩ của bệnh viện trường mà là sinh viên y.
Tần Tiểu Vi nói: "Thuốc cảm cúm, ho, tiêu chảy. Ba bạn cùng phòng của em ban ngày làm tình nguyện, giờ đổ bệnh hết rồi, trong phòng không có thuốc. Cô phụ đạo bảo ở đây có bán thuốc phù hợp..."
"Cả ba người đều bị tiêu chảy à?" Sau khi hỏi chi tiết triệu chứng, anh ta bốc cho cô một đống thuốc từ trong thùng.
"Cứ uống theo hướng dẫn là được, cái này trị ho..." Anh anh nhiệt tình giới thiệu từng loại thuốc.
Có cả năm hộp thuốc tăng sức đề kháng dạng uống, mỗi loại thuốc có kích cỡ khác nhau, ôm trong tay rất dễ rơi.
Tần Tiểu Vi hỏi: "Anh có túi nhựa không?"
Anh ta lắc đầu: "Không có, chỉ có thùng giấy thôi. Để anh lấy cho em cái thùng nhé!"
"Vâng, cảm ơn anh!"
Anh ta vui vẻ tìm cho cô một thùng giấy vừa vặn, còn giúp cô cho thuốc vào thùng.
Sau khi thanh toán, Tần Tiểu Vi chỉ vào hai nồi inox lớn hỏi: "Anh đang nấu trà gừng à?"
"Đúng vậy, ban ngày có nhiều tình nguyện viên bị mưa nên đổ bệnh, ký túc xá không có nước nóng, lãnh đạo trường đã điều bếp từ nhà ăn tới. Từ nay phòng 401 không chỉ là phòng y tế mà còn là phòng lấy nước nóng. Em cần nước thì đến đây lấy..."
"Em có muốn kết bạn WeChat không? Khi nước sôi anh báo em biết. Anh là Phương Khánh, năm nhất cao học, mấy hôm nay đều trực ở đây, em cần gì thì cứ nhắn anh..."
Nhìn vẻ mặt hơi ngại ngùng của anh chàng, Tần Tiểu Vi lập tức hiểu: Anh ta muốn theo đuổi cô.
Vì xinh đẹp nên kiếp trước từ cấp hai đã có nhiều bạn trai theo đuổi cô. Sau khi xuyên không, cô sở hữu chiều cao vượt trội và theo ngành thể thao kén nữ nên xác suất gặp "hoa đào" giảm đi nhiều.
Bình thường gặp tình huống thế này cô sẽ từ chối thẳng. Nhưng hiện tại tình hình cũng đặc biệt, ba bạn cùng phòng đều ốm, quen được một "bác sĩ" cũng không có hại gì...
Tần Tiểu Vi lấy điện thoại ra, trao đổi thông tin liên lạc với anh ta.
Dù sao cũng chỉ là kết bạn thôi mà.