Nghe xong, Tần Tiểu Vi không nhịn được cau mày, cảm thấy bồi thường 300 thì hơi nhẹ tay với gã đàn ông kia kia. Nhưng chuyện cũng đã xong rồi, cô không bình luận thêm.
Phương Viên: "Vi Vi, cậu xin nghỉ chưa? Mai có đi làm không?"
Tần Tiểu Vi gật đầu: "Có đi chứ. Lúc họp quản lý vừa nói rồi mà, ngày mai không được nghỉ vô cớ... Cậu có chuyện gì à?"
Phương Viên gật đầu: "Mẹ tớ huy động cả họ hàng để giúp tớ đặt được vé máy bay về nhà, trưa mai xuất phát. Bố mẹ tớ hôm nay gọi cả chục cuộc điện thoại, giục tớ về nhà. Nhưng quản lý không duyệt đơn xin nghỉ."
"Quản lý nói giờ mà xin nghỉ thì sẽ để lại ấn tượng xấu với lãnh đạo, sau này khó được vào biên chế, còn bảo tớ cố gắng trụ đến ca cuối cùng, nói những gì tớ làm thời điểm này đều đang được lãnh đạo để mắt tới..."
Tần Tiểu Vi: "..." Đây chẳng phải kiểu "vừa đánh vừa xoa lại còn vẽ bánh vẽ" sao? Dù Phương Viên có ở lại làm thêm một ngày, cũng chẳng đảm bảo cô ấy sẽ được vào chính thức.
Tần Tiểu Vi nghe nói mấy ngày nay rất nhiều người đang "bỏ chạy" khỏi tỉnh Q, định sau khi mưa lớn chấm dứt sẽ quay lại. Nhiều người từ nơi khác cũng nhân cơ hội này về quê.
Phương Viên là thực tập sinh cùng đợt với cô. Khác với thái độ "làm cho xong", chỉ cần lấy được giấy xác nhận thực tập là nghỉ việc ngay của Tần Tiểu Vi, Phương Viên thì muốn được ở lại làm chính thức. Cô ấy làm việc rất nghiêm túc, dù lãnh đạo giao cho những nhiệm vụ tiếp thị bán hàng kỳ quặc, cô ấy cũng cố gắng hoàn thành.
Phương Viên ngước nhìn Tần Tiểu Vi, hỏi ý cô: "Vi Vi, cậu nói xem tớ nên làm sao đây?"
Có lẽ vì ban ngày Tần Tiểu Vi đã giúp cô ấy chặn gã đàn ông trung niên kia lại, nên trong giọng nói của Phương Viên vô thức hơi dựa dẫm.
Tần Tiểu Vi suy nghĩ một chút, rồi đưa ra gợi ý cân bằng lại: "Hay là cậu kiếm lý do xin nghỉ nửa ngày xem? Ban công nhà cậu đã gia cố cửa sổ chưa? Dùng lý do đó thử xem? Hôm nay chị Trương và một số người cũng không đi làm, cậu cố được đến trưa mai là quá chuyên nghiệp rồi, tớ nghĩ lãnh đạo sẽ không so đo đâu..."
Phương Viên thở dài: "Tớ thấy quản lý Chu là người rất hay xét nét."
Biết cô ấy đã có quyết định, Tần Tiểu Vi không nói thêm gì nữa, chào tạm biệt rồi xách túi rời khỏi phòng thay đồ.
Hôm nay tan ca muộn, đường xá cũng đỡ tắc hơn hôm qua một chút, nhưng Tần Tiểu Vi vẫn mất thêm hơn 20 phút so với bình thường mới về được đến nhà.
Cô lên lầu thu xếp ít hành lý, rồi đem những thứ không thể để bị nước ngập như thiết bị điện, ghế sofa trong phòng trọ vào không gian hết. Sau khi sắp xếp trong đó một lúc, cô mới xách gà rán vừa chiên trong nồi chiên không dầu ra.
Đúng lúc cô đóng cửa thì cửa đối diện cũng mở ra. Một người đàn ông trẻ tuổi, tóc nhuộm ánh bạc xoay chìa khóa xe trong tay bước ra. Anh ta mặc sơ mi họa tiết màu mè và áo khoác da đen, chỉ cài mấy nút dưới, để hở cả phần ngực.
Nửa đêm mà còn đeo kính râm, đúng kiểu công tử ăn chơi chuẩn bị đi "quẩy".
Ánh mắt Tần Tiểu Vi dừng lại một giây trên chìa khóa xe của người kia.
Giàu thật đấy! Lại đổi xe rồi.
Cô đã sống ở đây hơn một năm, không quen biết gì mấy hàng xóm, thậm chí có người còn chẳng nhớ mặt, nhưng người đối diện là ngoại lệ. Ông anh này hầu như mỗi tháng đổi một chiếc xe thể thao, tiếng động cơ ầm ĩ cả khu, nghe là biết người có tiền.
Lúc người này mới dọn đến đã làm ầm ỹ cả tòa nhà, mua luôn hơn hai chục căn hộ, phân nửa tầng chín, rồi đập thông ra để cải tạo lại.
Sau đó, người giúp việc nhà anh ta còn mang tặng cô một hộp chocolate giá hơn sáu nghìn tệ làm quà tân gia.
Hộp chocolate đó khiến cô nhớ mãi... chủ yếu vì cả hai kiếp cô sống chưa từng ăn chocolate đắt như vậy.
Tần Tiểu Vi luôn thắc mắc người hàng xóm giàu có này sao không đi ở biệt thự hay chung cư cao cấp mà lại chọn sống ở khu tập thể hỗn tạp này. Nhìn xe anh ta đi thì có vẻ cũng không thiếu tiền.
Cô khẽ gật đầu chào, coi như xã giao.