Quyển 1 - Chương 27

Mang Theo Game Nông Trại Xuyên Về Mạt Thế

Kim Thiên Nhất Khối Nhục 09-12-2025 23:45:52

Tần Tiểu Vi bật chế độ tiết kiệm pin, đặt điện thoại lên bàn, tay gõ nhẹ trên bàn phím, tiếp tục làm luận văn tốt nghiệp. Vì ký túc xá tối nào cũng cúp điện nên ba bạn cùng phòng của cô cũng đều có sạc dự phòng, chỉ là dung lượng không lớn bằng của cô. Ngoài Phạm Cẩn hơi hậu đậu thì các bạn khác đều đã sạc đầy. Phạm Cẩn nhanh chóng nghĩ ra cách. Bên ký túc xá nam chưa mất điện, cô ấy định chiều đi làm tình nguyện thì tiện mang theo đồ điện sang đó sạc ké. Phòng không bật đèn, cửa trượt cũng đóng, ánh sáng lờ mờ khiến Tần Tiểu Vi có cảm giác trời đã về chiều. Xem tài liệu được một lúc, cô bắt đầu buồn ngủ, liên tục ngáp mấy cái... Một câu nói của Đoạn Hà khiến cô tỉnh cả ngủ: "Mọi người ơi, tớ buồn ị quá, có thể xin phép đi vệ sinh không?" Cả phòng lập tức im bặt. Tần Tiểu Vi và hai người còn lại nhìn nhau, không ai nói gì. Cống trong nhà vệ sinh đã bị nghẹt, nếu đi vệ sinh trong đó thì phòng chắc chắn sẽ bốc mùi kinh khủng. Nhưng dự báo thời tiết nói mưa bão sẽ kéo dài đến chín ngày, chẳng lẽ họ phải nhịn suốt chín ngày sao? Cuối cùng Phạm Cẩn phá vỡ im lặng: "Đoạn Hà, cậu nhịn được không? Đợi chiều làm tình nguyện thì đi WC ở tòa giảng đường nha?" Đoạn Hà ôm bụng, mặt nhăn nhó: "Không kịp nữa rồi, sáng nay lúc đói tớ lỡ ăn nhiều hồng quá." Vừa nói xong, cả ba người đều nghe thấy tiếng bụng "ùng ục ục" của cô nàng. Ba người: "..." Tần Tiểu Vi: "Hay cậu đi tìm mấy phòng ở tầng 1,2, 3 mà cửa không khóa, giải quyết tạm dưới lầu? Lúc nãy tớ xuống mua đồ thấy tầng 2 có mấy phòng không khóa cửa..." Tuy việc đi ị trong phòng người khác hơi kỳ, nhưng trong tình huống đặc biệt thế này, nếu để trong phòng mình thì bốn đứa phải chịu mùi suốt chín ngày! Mắt Đoạn Hà sáng rỡ: "Sao tớ không nghĩ ra ta!" Nói xong, cô nàng giật một đoạn giấy vệ sinh rồi lao ra ngoài. Ba người còn lại đồng loạt thở phào. Chẳng mấy đã đến 11 giờ trưa, phòng 203 dưới lầu bắt đầu cung cấp bữa trưa. Buổi sáng vì đi trễ nên Tần Tiểu Vi chỉ mua được bánh bao chay và bánh đậu đỏ, thấy sắp phát cơm trưa, bốn người liền lập tức buông việc xuống, cùng nhau xuống lầu mua cơm. Dù họ xuống lầu lúc mới 10 giờ 59, nhưng đoàn người trước cửa phòng 203 đã xếp thành hàng dài. Tần Tiểu Vi đếm sơ qua, có ít nhất năm mươi người xếp hàng phía trước. Phần lớn mọi người đều đi theo nhóm, đứng tụ tập cùng nhau ríu rít bàn tán về món ăn trưa nay. "Không biết trưa nay có món gì... Sáng nay lúc tới lượt tớ thì vừa hay hết đồ ăn sáng, dì ấy đi theo thuyền kayak luôn, tớ chỉ đành về phòng gặm bánh quy." "Tớ muốn ăn cơm chiên, trong nhóm tình nguyện viên nói hôm nay có cơm chiên Dương Châu và cơm chiên xúc xích..." "Mọi người tới sớm thật đấy!" "..." Phạm Cẩn nhìn hàng dài phía trước thở dài: "Mới 11 giờ mà đã nhiều người vậy rồi à? Mấy ngày tới mua cơm chắc phải tranh nhau mất." Tần Tiểu Vi: "Không sao, giờ tớ rảnh, có thể xuống xếp hàng sớm." "Hì hì, Vi Vi, sau này bữa sáng giao cho cậu lo nhé, tớ thật sự không dậy sớm nổi..." Không lâu sau, các tình nguyện viên mặc áo mưa khiêng thùng xốp giữ nhiệt và xách túi nhựa lớn đựng cơm hộp từ hành lang đi đến. Thùng xốp rất to, mỗi thùng đều cần ít nhất hai người khiêng. Dì thu tiền đi cùng nhóm tình nguyện viên đầu tiên, chưa đến 3 phút, hàng người trước cửa phòng 203 đã bắt đầu di chuyển. Hàng người di chuyển khá nhanh, chẳng bao lâu đã tới lượt nhóm Tần Tiểu Vi. Tại phòng 203, ngay chính giữa bàn có một thùng xốp giữ nhiệt to nhất, bên ngoài dán tờ giấy A4 in chữ to đậm đen: "Một món dưa muối và một món mặn 6 tệ, một món mặn và một món rau 8 tệ, một món mặn, một món dưa muối và một món rau 10 tệ, cơm trắng 1 tệ/hộp, món ăn chia ngẫu nhiên, không chọn món".