Chương 9

Xuyên Thời Gian, Bảy Lần Gõ Cửa Tiên Môn

Bất Ngôn Quy 27-09-2025 21:45:11

Bởi vì Dược Thần Tử Hoa vốn là nhân vật đảm nhiệm vai trò dễ thương nhất trong bảy vị tiên mà! Là một đứa bé khiến người ta mềm lòng! Lúc nào cũng mặc y phục màu tím, vui vẻ hoạt bát, như kiểu thú vui trong đời chỉ còn mỗi việc nghịch ngợm và quậy phá thôi ấy! Lúc đọc truyện, Dịch Trần đã muốn nâng niu đứa trẻ này mà cưng chiều rồi! Rõ ràng cũng là người cả nghìn tuổi rồi đó! Nhưng vẫn giữ được tâm hồn trẻ thơ, đáng yêu quá trời quá đất! Ừm, cái nhóm chat này... Hình như ngoài dự đoán của cô rồi, có vẻ họ rất... Hiểu nguyên tác đó! Chẳng lẽ thật sự là nhóm fan cứng hẹn nhau cùng luận đạo sao? Chứ không phải nơi tụ tập vui chơi của mấy đứa trẻ tiểu học à? Lòng Dịch Trần dậy sóng, thậm chí mơ hồ cảm thấy bị thuyết phục, nhưng cô vẫn hơi không cam lòng. Nếu phải chọn đóng vai một nhân vật, cô chỉ muốn được làm Thiếu Ngôn. "Chúng sinh" vốn dĩ là chủ đề vừa tiên vừa phàm, vạn vật trong thế gian đều có thể gọi là "chúng sinh", vậy cái gọi là tiên phàm khác biệt, rốt cuộc có ý nghĩa gì? Vô Danh Nhất Y Đới Thủy: [Đạo Chủ nói rất có lý, quả thật ta như được rót nước cam lộ, tâm cũng trở nên thanh tĩnh. Nhưng ta vẫn không hiểu, nếu chúng sinh như nước, vậy tiên và phàm có gì khác biệt? Chúng sinh muôn mặt, vậy ai có thể thành tiên?] Nam tử áo trắng vừa đưa tách trà lên môi bỗng khựng lại, không chỉ mình y, mà các đạo hữu xung quanh cũng đều trầm ngâm, lộ vẻ suy nghĩ. Câu hỏi này... Đã chạm đến gốc rễ của việc làm người, làm tiên của họ. Nếu trả lời sơ suất sẽ khiến đạo tâm bị nghi ngờ nghiêm trọng. Vì nếu chúng sinh muôn mặt, thì tiên nhân... Cũng có muôn mặt. Nam tử áo trắng nhẹ nhàng đặt tách trà xuống. Y ngồi nghiêm trang bên bàn hương án, cụp mắt, rũ mày, nghiêm túc suy nghĩ. Một lúc sau, y mới khẽ cất lời: "Đạo hữu nói rất đúng, chúng sinh muôn mặt, tư tưởng tu đạo của ta có lẽ không phù hợp với chúng sinh phàm trần, nhưng có thể để đạo hữu tham khảo." "Ta cho rằng." Y ngẩng đầu nhìn về phương xa, trong mắt là nỗi u buồn trầm lắng, như chứa đựng non sông vạn dặm. "Tiên nhân, nên như núi." "Mà núi, ngàn đá tranh vẻ, vạn khe tranh dòng." Y đứng trên đỉnh Vân Thương Sơn, nhìn xuống hồng trần trôi qua theo năm tháng: "Tiên nhân như núi, thường có nước có mây làm bạn, được sinh ra từ hồng trần, chịu sự mài giũa của năm tháng, trải qua mưa gió bào mòn, mới có thể thấy được trăm đỉnh hùng vĩ." "Tiên nhân tựa núi, có khi là những dãy núi trùng điệp, trăm sông cuồn cuộn. Có khi là đỉnh núi cô độc, sừng sững nghìn trượng." "Nhưng, những cảnh tượng hùng vĩ ấy..." Y ngẩng đầu nhìn lên bầu trời vô tận phía trên chín tầng mây, nói ra từng chữ từng chữ rõ ràng mà nặng nề: "Đều hướng về trời cao." Dịch Trần ngẩn ngơ. Đầu óc cô trống rỗng trong chốc lát, nhưng sau đó là một cảm giác xúc động kỳ lạ khó tả. Đạo Chủ Thiếu Ngôn là người ít lời, vốn chính là kiểu người như vậy. Y cho rằng năng lực bao nhiêu thì trách nhiệm cũng lớn bấy nhiêu. Y không ép người khác phải giống mình, nhưng lại cực kỳ nghiêm khắc với bản thân, đúng là nghiêm với mình, rộng lượng với người. Vì vậy, con người ôm lòng thương chúng sinh ấy nhất định sẽ nói... "Trời sập, nghìn ngọn núi cao dựng nên bốn bể." "Dù gió bắc lạnh thấu xương, cũng không được chối từ." Dịch Trần nhìn từng câu chữ trong khung chat, chớp mạnh mắt, muốn xua đi sự ẩm ướt nơi khóe mắt. Nhưng cô còn chưa kịp trả lời thì một tin nhắn khác đã nhanh chóng hiện lên. Kiếm Tôn Âm Sóc: [Hoang đường!] Kiếm Tôn Âm Sóc: [Tiên nhân nên như mây, thuận theo thiên thời địa mệnh, xem hồng trần như cây cỏ, thấu hiểu chân lý của đạo, buông bỏ mọi tình cảm trần tục. Bọn ta ngự trên mây xanh, phải nên như vậy. ] Kiếm Tôn Âm Sóc: [Can thiệp vào sinh tử luân hồi của chúng sinh phàm trần là trái với thiên mệnh và nhân hòa, điều này không phải việc tiên nhân nên làm. ]