Chương 39

Xuyên Thời Gian, Bảy Lần Gõ Cửa Tiên Môn

Bất Ngôn Quy 27-09-2025 21:45:10

"Lần đầu Kiếm Tôn Âm Sóc đến đây, chỉ thấy chúng sinh nhỏ bé, trời đất vô tình, vạn vật nhân gian cũng chỉ như sâu kiến lay lắt. Nguyên Cơ đạo hữu đến đây, chỉ than thở thiên địa bao la, học vấn không cùng tận. Ở đây, Thánh Hiền Thời Thiên nghe được dòng chảy mệnh cách, Y Tiên Tố Vấn bắt mạch ra hơi thở đất trời. Thượng Quân Thanh Hoài mường tượng cảnh đẹp giang sơn trong mắt thứ dân nơi núi sông ruộng đồng. Còn đạo hữu Dược Thần Tử Hoa, hắn chỉ thấy hoa núi đẹp, cỏ cây xanh mát, vừa trông thấy một con hươu chạy qua rừng lập tức đuổi theo ngay, chẳng nghĩ ngợi gì." "Tiểu Nhất, còn ngươi, lại nhìn thấy được cái 'trong' và 'lặng'." Âm lớn thì không vang, đạo lớn thì vô hình. Sự siêu thoát chưa bao giờ là rời xa hồng trần, mà chính là sinh ra từ giữa hồng trần. Từ lòng người mà hiểu đạo, từ từng lần rèn giũa mà trưởng thành, từ trong "xô bồ" và "vẩn đục" mà ngộ ra được cái gọi là "trong" và "lặng". Mấy vạn năm qua, đây là lần đầu tiên có đạo tâm của một người chạm đến gần đạo của Thiếu Ngôn đến vậy. Lông mi Thiếu Ngôn khẽ rung, nhưng rốt cuộc y vẫn không nói gì thêm, chỉ hờ hững hỏi một câu: "Ngươi thích không?" Dịch Trần nhẹ giọng đáp: "Đẹp lắm... Ý ta là, hồng trần, thật đẹp." Chỉ có điều, không biết anh vì nhập vai quá sâu mà tự mình trèo đèo lội suối lên tận núi tuyết kia, hay là chơi lớn thuê hẳn một ekip chuyên quay tài liệu thiên nhiên quốc gia. Làm vậy có phải hơi tốn kém rồi không, huynh đài? Thiếu Ngôn có thể đoán trước đôi chút, là bởi y hóa thân thành thiên trụ, được Thiên Đạo ưu ái, nên mới được khẽ khàng chỉ điểm ba phần. Cũng được thôi. Thiếu Ngôn nghĩ, nếu kiếp nạn này thật sự không thể tránh, thì để y thay Tiểu Nhất gánh vác tất cả cũng chẳng sao. Một bên là Thiếu Ngôn trầm tư trăm mối, còn bên kia, Dịch Trần lại bình thản vô cùng, trong lòng thì reo hò tưng bừng. Cô ngỡ rằng mình cuối cùng cũng học được cách kết bạn đúng đắn, thế là không khỏi càng thêm hăng hái: "Vậy sau này ta mà rảnh thì sẽ đến tìm ngươi luận đạo nha! Ngươi không được thấy phiền đó!" Thiếu Ngôn khẽ lắc đầu, dịu dàng đáp: "Không đâu." Trong lòng Dịch Trần sung sướng như nở hoa, hoàn toàn không cảm thấy cách mình kết bạn có gì sai trái. Cô còn hăng hái gửi thêm một meme mèo con rắc hoa lấp lánh. "Không ai sinh ra đã vô dục vô cầu cả. Chẳng qua là ngươi quen với việc nhường nhịn người khác nên quên mất bản thân thôi. Không sao đâu, sau này để ta chiều ngươi, ngươi chính là công chúa nhỏ của ta mà!" Lời vừa dứt, nơi cuối chân trời bỗng nổi lên một trận gió, chẳng hiểu sao lại phá vỡ được kết giới được Đạo Chủ phong kín, mang theo một luồng gió xuân ấm áp cuốn thẳng lên đỉnh Thương Sơn phủ đầy tuyết trắng. Vô số cánh hoa ngập tràn trời đất, rơi lả tả xuống phủ đầy người Đạo Chủ vốn vẫn nghiêm nghị. Ngay cả không khí xung quanh cũng như ngấm vào chút hương thơm thanh ngọt, giống như thần hoa khẽ ban một tia ấm áp cho thần tuyết giữa mùa đông băng giá. Giống hệt như đóa hoa mùa xuân bung nở rực rỡ giữa cành khô cỗi trong hồng trần lạnh lẽo. Thiếu Ngôn vẫn giữ dáng vẻ điềm tĩnh, mày mắt vẫn thản nhiên, thế nhưng lại nhẹ nhàng đưa tay hứng lấy một cánh hoa rơi xuống trước mặt. Khoảnh khắc ấy, y bỗng có cảm giác như thể vừa nhìn thấy một đóa tuyết liên đang nở rộ, được gió tuyết nhẹ nhàng hôn lên. ... Dịch Trần vừa thêm bạn với Thiếu Ngôn xong đã sung sướng lăn một vòng trên giường. Bạn bè - Nhất Y Đới Thủy: [Vậy là sau này ta có thể nhắn tin với ngươi như thế này rồi. ] Bạn bè - Thiếu Ngôn: [Chỉ mình ta nghe thấy, hệt như truyền âm nhập mật. ] Dịch Trần nhìn dòng phản hồi của Thiếu Ngôn, không biết nên khóc hay cười. Thêm bạn rồi mà anh ta vẫn nhập vai đến tận đây ư? Ngay cả tên hiển thị trong app Phi Vân cũng nghiêm chỉnh dùng hai chữ "Thiếu Ngôn". Cô bắt đầu hơi nghi ngờ, có phải tài khoản này là clone riêng của đối phương được lập ra chỉ để cosplay nhân vật "Thiếu Ngôn" không? Nên mới có thể online suốt 24/7? Hay đây là một tài khoản marketing do bên đầu tư cho phim truyền hình "Thất Khấu Tiên Môn" tạo ra để quảng bá? Người đang trò chuyện với cô thực ra không phải một cá nhân, mà là cả một đội ngũ làm việc luân phiên?