Bọn họ vẫn có thể vì nhau mà không chút do dự hy sinh tính mạng. Thế nhưng ngày thường lại mỗi người một nơi, bế quan tu luyện, gần như không hề lui tới, thậm chí dần dần cũng dọn ra ở riêng, phân phòng mà sống.
Lúc mẹ đặt tự cho hai huynh đệ, cha chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh, rất lâu sau mới chậm rãi đưa tay lên, vụng về mà dịu dàng lau đi giọt lệ trên mặt người phụ nữ ấy.
Khoảnh khắc ấy chẳng hiểu sao lại hằn sâu trong tâm trí Thiếu Ngôn. Nó không đau đớn, cũng chẳng lay động, chỉ là thỉnh thoảng nghĩ đến thì không cách nào quên được, cho đến tận vạn năm sau vẫn nhớ rõ như in.
Mạc Trường Ly, Mạc Thường Viễn, rõ ràng là yêu thương nhau, cớ sao lại chẳng thể bên nhau trọn đời?
Thiếu Ngôn cụp mắt nhìn đệ đệ đang nép trong lòng mẹ làm nũng, song không hề truy hỏi sâu thêm. Vì nghĩ mãi không thông, nên cuối cùng y đã từ bỏ, chọn giao hết mọi thứ cho duyên phận và số mệnh.
Thiếu Ngôn và đệ đệ cùng theo cha tu đạo, nhưng không hiểu vì sao, rõ ràng thiên tư cả hai chẳng hơn kém nhau là bao mà bước tiến lại một trời một vực.
Thiếu Ngôn là người điềm tĩnh, lạnh nhạt, đạo hạnh thăng tiến như diều gặp gió, gần như chưa từng vướng phải ma chướng hay tạp niệm. Trên con đường tu hành, y tựa như đã lĩnh ngộ được mọi đạo lý, cứ như sinh ra là để tu đạo vậy. Đến cả Thiên Đạo cũng thuận lòng, để y từng bước thấu hiểu chân lý giữa trời đất.
Trái lại, Mạc Thường Viễn đi trên con đường tu hành đầy gian truân, đọc kinh văn đại đạo chẳng nổi, càng tu càng khó. Tu vi thì dần nâng cao, song tâm cảnh lại vẫn giậm chân tại chỗ.
Cha khẽ lắc đầu, giọng dịu xuống, chậm rãi nói với Thiếu Ngôn: "Thường Viễn chấp niệm quá sâu. Cầm lên thì được, nhưng buông xuống lại không xong. Mà tu đạo cầu trường sinh, điều kỵ nhất chính là không thể buông."
Khi ấy Thiếu Ngôn nghe xong cũng không hề cảm thấy khó hiểu. Y chỉ khẽ gật đầu, như thể trong lòng sớm biết rõ kết cục của muôn sự vạn vật.
Thường Viễn thì "cầm được mà không buông", còn Trường Ly, từ trước khi cầm lên, đã sớm nghĩ đến việc buông xuống rồi.
Cha của bọn họ từng muốn đứa con trai út từ bỏ con đường tu đạo, chuyển sang tu võ.
Khi ấy, Mạc Thường Viễn hãy còn nhỏ tuổi, mở to đôi mắt đầy kinh hoảng, gần như gào khóc đến khản giọng:
"Cha ta tu đạo, mẹ ta tu đạo, ngay cả đại ca ta cũng tu đạo, vậy vì sao chỉ có mình ta bị đại đạo vứt bỏ?"
Trẻ con chưa hiểu chuyện, lại càng dễ nảy sinh chấp niệm cực đoan.
Từ sau hôm đó, chữ "đạo" đã trở thành một cái gai cắm sâu trong tim Mạc Thường Viễn.
Cho đến một ngày nọ, hắn tình cờ nghe thấy có người nói thế này:
"Âm dương bất toàn thì không thể sinh thành, dương khí quá thịnh thì chẳng thể dưỡng nuôi. Nhà họ Mạc có một vị kỳ tài bước trên đại đạo, chỉ e đứa con thứ hai sinh ra là để khắc chế y. Tương sinh thì không nổi, mà tương khắc lại trọn đời."
Mà một kẻ sinh ra để đối nghịch với "đạo" thì là gì?
Thiên tiên là kẻ hướng lên cao, một lòng cầu đạo giữa tầng trời thăm thẳm.
Thiên ma là kẻ chống lại đạo, dám nghịch thiên mà đi.
Thứ mà đại đạo không thể ban cho, yêu ma sẽ đưa đến.
Thứ cầu mà không được, thì tự tay đoạt lấy.
Về sau, cha của hai huynh đệ nhà họ Mạc vì muốn phá tan bình cảnh bế tắc suốt nhiều năm, đã quyết định bế tử quan. Thế nhưng đến lúc độ kiếp, ông lại không cản nổi lôi kiếp giáng hạ, thần hồn tan rã, thân xác diệt vong, đạo cơ tiêu tán.
Từ đó, nhà họ Mạc lập tức trở thành miếng mồi béo bở trong mắt những kẻ ôm lòng dã tâm.
Chỉ là, giới tu hành vốn coi trọng tu tâm làm gốc. Bọn người thừa nước đục thả câu kia, phần lớn chỉ là những kẻ tầm thường, tâm ma rối loạn, căn cơ yếu kém làm sao có thể chống lại con trai trưởng nhà họ Mạc đã sớm bước vào cảnh giới Kết Đan nhập đạo?