Chương 28

Xuyên Thời Gian, Bảy Lần Gõ Cửa Tiên Môn

Bất Ngôn Quy 27-09-2025 21:45:10

Và đúng như lời Đạo Chủ nói, dù cả nhóm đều tỏ ra sửng sốt trước tin này, cũng chẳng có ai vì cô tuổi trẻ mà nghi ngờ tư cách cùng ngồi luận đạo. Trong nhóm này, chỉ cần bạn được thừa nhận nhờ thực lực, thì sau này dù có lộ ra xuất thân không mấy cao quý, cũng không ai phủ định năng lực của bạn. Nhiều lắm chỉ là âm thầm lấy làm kinh ngạc mà thôi. Thành ra, chẳng những không ai chất vấn, mà ngay cả bảy tiên cũng thấy có phần ngượng ngùng. Người có thâm niên cao nhất trong số họ, Thời Thiên khẽ thở dài. Tấm lụa trắng che đôi mắt, khiến người ta chẳng thể thấy rõ vẻ mặt hắn, nhưng trong giọng nói vốn bình thản lại thấp thoáng chút cảm khái, tựa hồ có phần hụt hẫng: "Trước có Thiếu Ngôn vượt trội thầy mình, nay lại thêm Tiểu Nhất lòng sáng như gương. Phượng con trong trẻo át cả tiếng hót của phượng già... Haiz, bọn ta đây, thật chẳng bì nổi." Dịch Trần suýt nữa trượt tay gõ sai bàn phím. Một mặt cảm thấy mấy người trong nhóm này nhập vai quá sống động, mặt khác lại được khen đến mức ngượng chín cả mặt. Tiểu tiên nữ Tiểu Nhất: [Sao dám nhận lời khen ngợi cao quý như vậy? Chẳng qua chỉ là nhặt nhạnh chút lời xưa của tiền bối, mượn hoa dâng Phật thôi. Các vị mới thật sự là những người khai lối mở đường cho tiên đạo, ta thật lòng khâm phục. ] Những lời Dịch Trần nói đều xuất phát từ đáy lòng. Đúng như câu nói: "Thêu hoa trên gấm thì dễ, dựng nghiệp từ tay trắng mới khó." Cô chẳng qua chỉ đọc được vài cuốn sách, có đôi chút nhận định của riêng mình, nên mới có thể nói chuyện đâu ra đấy trước mặt người khác. Còn trong nhóm này, ai nấy đều là những vị khai sơn lập phái, dựng nên đạo thống riêng, là những kẻ thật sự đơn độc bước trên đại đạo, mở ra cả một thời đại huy hoàng. Sao một kẻ nhỏ bé chẳng đáng nhắc tới như cô có thể sánh cùng họ được? Cô thực lòng, thực sự rất yêu thích "Thất Khấu Tiên Môn", và càng yêu thích những con người trong đó. Đã bao lần cô đọc đi đọc lại cuốn sách ấy, từng câu từng chữ đều nghiền ngẫm kỹ càng, từng đoạn từng dòng đều lật đi lật lại suy ngẫm. Qua lớp mực đen in trên trang giấy, cô như thấy được một thế giới khác. Một thế giới khác, xa xôi đến độ không thể chạm vào nhưng vẫn khiến người ta thiết tha mộng tưởng. "Ta ấy à, thật sự rất thích, rất thích mọi người." Tại nơi Dịch Trần không thể thấy, trong điện đài tiên khí phiêu diêu lơ lửng giữa mây trời, có một vị tiên nhân mày mắt ôn hòa, khóe môi khẽ cong lên, nhịn không được mỉm cười. "Đứa bé ngoan." Thời Thiên vô thức giơ tay lên như muốn xoa đầu ai đó, song cuối cùng chỉ đành tiếc nuối buông xuống, bật cười dịu dàng: "Không cần tự coi thường bản thân. Học được rồi, thì đó chính là của ngươi." Trong mắt Thời Thiên, dù là sự khiêm nhường luôn tự xét lại bản thân hay là tấm lòng thấu cảm người khác kia, tất cả đều là những báu vật quý giá nhất nơi Tiểu Nhất. Nàng không thuộc về thế gian này, tựa đóa hoa ẩn hiện trong làn sương khói mơ hồ. Thế nhưng lòng lại trong sáng sáng suốt lạ thường, mọi điều nơi cõi trần đều nhìn thấu rạch ròi, không hề hoang mang, chẳng chút dao động. Rõ ràng chưa từng nhận ân huệ nào từ bọn họ, chưa từng được truyền đạo hay chỉ dạy, thế mà nàng vẫn mang trong lòng sự kính trọng và mến mộ đối với họ. Có thể nàng không có năng lực dời non lấp bể, không có khí thế chấn động cửu tiêu, nhưng lại sở hữu một đạo tâm như tụ tinh hoa trời đất, trong trẻo, minh triết, vững bền. Cuộc gặp gỡ giữa họ và nàng, có lẽ vốn chỉ là một chuyện tình cờ. Nhưng việc quen biết và thấu hiểu nhau lại diễn ra tự nhiên như nước chảy thành sông. "Bọn ta cũng rất thích ngươi, Tiểu Nhất." Nếu không phải vì đứa trẻ này, thì lần trước luận đạo xong, họ đã sớm theo thường lệ rời khỏi Thương Sơn Vân Đỉnh. Nào có chuyện nay viện cớ lần này, mai tìm cớ khác để nấn ná ở lại, chẳng đành lòng rời xa.