Chương 43

Xuyên Thời Gian, Bảy Lần Gõ Cửa Tiên Môn

Bất Ngôn Quy 27-09-2025 21:45:10

Trong cuốn Thất Khấu Tiên Môn, tác giả không viết nhiều về Thất Tiên Vấn Đạo, phần lớn là miêu tả gián tiếp, gợi mở khí chất của từng người, thành ra chẳng mấy ai biết gì về quá khứ khi họ còn vô danh tiểu tốt. Chỉ riêng Kiếm Tôn Âm Sóc, vì nàng ta là hình mẫu của mọi nữ tu trên đời, lại cũng là mục tiêu phấn đấu của nữ chính Bạch Nhật Hi nên nguyên tác mới có nhắc sơ qua việc nàng ta từng bị đệ nhất tiên môn Linh Kiếm Phái bức hại. Còn về Đạo Chủ Thiếu Ngôn, người đời chỉ biết y đắc đạo tại núi Thượng Thanh, lập nên Thượng Thanh Vấn Đạo Môn, rồi từ đó nổi danh với một cành mai làm kiếm, những chuyện khác thì gần như chẳng còn ai nhớ rõ. Bởi lẽ trong lòng mọi người, Đạo Chủ Thiếu Ngôn chính là bầu trời cao nhất trong giới tu đạo, là đích đến tối thượng, nên chẳng ai quan tâm y đã từng trải qua những gì. Vì không quan trọng. Người đời chỉ ngước nhìn hào quang của y ngày hôm nay. Khi ánh trăng quá sáng, sao trời chẳng thể tranh phần tỏa rạng. Có lẽ, đạo lý là như thế. Mà cũng vì trong sách Thất Khấu Tiên Môn chẳng có ai hứng thú tìm hiểu quá khứ ấy, nên tác giả Thang Cáo hoàn toàn không viết gì về đoạn đời cũ của Thiếu Ngôn. Nói cách khác, cái "quá khứ" ấy, hoàn toàn là bạn nhỏ của cô tự mình bịa ra cho nhân vật mình yêu thích. Nghĩ đến đây, Dịch Trần chỉ thấy toàn thân rã rời, chẳng còn sức đâu mà thở dài. Cô chỉ biết đưa tay gõ lên bàn phím, vái luôn cái máy tính một cái, bày tỏ lòng khâm phục không thể nói thành lời. Người thua cuộc là tại hạ, huynh đài à. (Vở kịch nhỏ: Dịch Trần: [Ảnh. jpg]: Đờ mờ, có khi nào ta vẽ Thiếu Ngôn xấu quá không? Muốn chết quá! Thiếu Ngôn: ... (Chuột phải. jpg))... Tuy là nói vậy, nhưng Dịch Trần lại không hề xem câu chuyện trong miệng "Thiếu Ngôn" là chuyện cười bâng quơ cho vui. Ngay khi cuộc gọi thoại được kết nối lại, cô lập tức nghiêm túc ngồi nghe đối phương chậm rãi kể lại từng lời từng chữ. Tuy cảm thấy bạn mình "bệnh không nhẹ", nhưng cô cũng rất muốn biết, nếu là một người "rất giống Thiếu Ngôn" như vậy, thì câu chuyện về Đạo Chủ Thiếu Ngôn trong tưởng tượng của anh ta, rốt cuộc sẽ có quá khứ ra sao? Ngay từ khởi đầu đã là máu tanh gió thảm, một màn tang thương khôn xiết. Vậy thì đối mặt với cục diện bi đát như thế, Thiếu Ngôn sẽ làm gì? "Tục danh của ta 'Mạc'. Vì chữ 'Mạc' không hàm ý tốt lành, nên cha đặt tên ta là 'Ý Cô', mẹ lại đặt tự là 'Trường Ly'." Chuyện này cũng là bình thường. Do họ tên mang âm nghĩa đặc biệt, nên thường phải đặt tên ngược chiều, cố tình chọn những cái tên nghe không lành để hy vọng nghịch chuyển vận số, chuyển dữ hóa lành. "Ta có một đệ đệ nhỏ hơn 5 tuổi, tên là 'Chấp Ngộ', tự là 'Thường Viễn'." Nhắc đến vị đệ đệ đã "liên thủ với người ngoài giết mẹ đoạt bảo" kia, vẻ mặt Thiếu Ngôn vẫn bình lặng không chút gợn sóng. Giọng nói điềm nhiên như đang kể chuyện thiên hạ, không chút cảm xúc vui hay ghét. Tựa như đang nói đến một người xa lạ chẳng hề liên can. "Cha ta là một bậc đại năng nơi tiên giới, bởi vậy luôn mong ta và đệ đệ không đi trên con đường tu đạo một cách mù quáng, cũng đừng cố chấp không chịu quay đầu. Còn mẹ ta thì..." Mẹ của Thiếu Ngôn từng là một tiên tử danh tiếng vang xa nơi tiên giới, hiệu là Nguyên Chỉ Tiên Tử, dung mạo và khí chất đều thanh nhã như lan, đạo hạnh cũng không hề tầm thường, nên người theo đuổi cực nhiều. Giữa họ không có bi kịch biệt ly, cũng chẳng có sóng gió truân chuyên. Cha mẹ của Thiếu Ngôn là tâm đầu ý hợp, thuận theo tự nhiên mà thành đạo lữ cũng là vợ chồng, cùng nhau đi qua biết bao năm tháng dài đằng đẵng. Nhưng, tình yêu của những kẻ tu đạo, rốt cuộc là thế nào? Một bài thơ của nữ thi nhân Lý Dã thời Đường,"Bát Chí", đã nói rõ tất cả. Gần nhất, xa nhất: Đông Tây. Nông nhất, sâu nhất: suối này trong veo. Cao nhất, sáng nhất: trăng sao. Thân nhất, hờ hững nhất: vợ chồng. Tình yêu dù có khắc cốt ghi tâm đến đâu cũng khó tránh khỏi sự bào mòn của thời gian. Dù là tình đậm chuyển nhạt, hay chỉ đơn giản là lòng người đổi khác, thì đến cuối cùng cũng chỉ còn là một câu chuyện bình lặng mà thôi.