So với việc cố chấp bác bỏ con đường của người khác thì những người giữ vững bản tâm mà vẫn biết tự tỉnh lại mới là những người có khả năng tiến xa hơn, cao hơn.
Dịch Trần nhìn lịch sử tin nhắn, thấy nhân vật "Thiếu Ngôn" hầu như không phát biểu gì nhiều, trong mắt thoáng hiện ý cười nhàn nhạt
Thấy chưa, mặc cho mọi người tranh cãi dữ dội đến đâu, từ đầu tới cuối người ấy cũng chưa từng nói một lời nào phê bình con đường của người khác.
Dù không cam lòng nhưng cô buộc phải thừa nhận: Người đang dùng tên "Thiếu Ngôn" này quả thật đã nhập vai quá tốt.
Tốt đến mức khiến cô chỉ biết không cam lòng.
Trên đài luận đạo, sắc mặt của nữ tử áo trắng đang lạnh như sương tuyết, khí thế sắc bén bỗng hơi sững người. Ở bàn đối diện, cậu bé với chỏm tóc trên đầu cũng nhất thời không nói nên lời.
Còn nam nhân áo trắng ngồi ở vị trí chủ tọa, từ đầu đến cuối chưa từng tham gia tranh luận, lúc này chỉ khẽ rũ mắt, nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, lẩm bẩm: "Đại thiện."
("Đại thiện" ở đây là một cách nói vừa trang trọng vừa cổ kính, mang nghĩa "rất đúng","vô cùng hợp lý", hoặc "tốt vô cùng" trong tư tưởng, lập luận, đạo lý. )
Ngay cả tuyết lạnh đọng trên cành mai cũng như đang có dấu hiệu tan chảy.
Bảy người có mặt đều im lặng, giữa làn khói trà lượn lờ, họ chỉ yên tĩnh chờ đợi để lắng nghe giọng nói kia tiếp tục vang lên.
"Chắc chư vị cũng biết, đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín, nhân độn nhất."
(Đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín, nhân độn nhất: Nguyên văn là "Đại đạo ngũ thập, thiên diễn tứ thập cửu, nhân độn kỳ nhất". Câu này xuất phát từ triết lý Kinh Dịch, có thể hiểu là Đạo lớn có 50 lối, trời chỉ dùng 49 lối để vận hành vạn vật. Lối cuối cùng được giữ lại cho con người, để con người có thể thoát khỏi vòng số mệnh, tự tìm con đường tu hành và siêu thoát. )
"Câu này bàn về đạo lý cực kỳ đơn giản. Bốn mươi chín phần là nhân quả, một phần còn lại là vận mệnh. Cũng chính vì điều đó mà thế gian có vô vàn biến số, có muôn hình vạn trạng, có được một tia hy vọng."
"Cho nên, vạn vật trong trời đất đều luôn biến đổi. Trăng tròn rồi lại khuyết, nước đầy quá sẽ tràn, người quá thông minh thì dễ gặp họa, kẻ quá mạnh mẽ sẽ dễ bị ganh ghét. Từ một đến chín, từ chín trở về một, mọi thứ đều có chu kỳ. Từ ít đến nhiều, từ thịnh đến suy, rồi lại quay về điểm khởi đầu.
Đó chính là quy luật vận hành của thế gian, là đạo lý của tạo hóa."
Câu nói ấy tuy nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa lời cảnh tỉnh. Dịch Trần muốn nhắc Nguyên Cơ rằng nếu cứ buông thả theo đạo "Vô vi", không cầu tiến, thì số mệnh sẽ mãi dậm chân tại chỗ, không thể đạt tới cảnh giới cao nhất. Đồng thời, cô cũng ngầm cảnh báo Âm Sóc rằng nếu quá cực đoan, quá mạnh mẽ thì sẽ bị phản ngược lại, tự hại mình, khiến số mệnh từ đỉnh cao rơi xuống vực thẳm.
Vật cực tất phản, chính là đạo lý này.
Còn cái gọi là "Vô vi" của Đạo gia, kỳ thực cũng không phải là không làm gì cả, mà là những việc làm phải thuận theo thiên thời, địa lợi, nhân hòa, không được làm trái với số mệnh tự nhiên. Tuy cô không rõ vì sao "Vô vi" mà Nguyên Cơ tin tưởng lại khác với định nghĩa cô từng biết, nhưng dùng "vận mệnh" để giải thích đạo lý này chắc cũng không làm phật lòng ai.
Mọi chuyện trên đời, rốt cuộc đều do con người mà thành.
Dịch Trần nghĩ như vậy, nhưng mà...
Kiếm Tôn Âm Sóc: [Đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín, nhân độn nhất... Lời này, trước nay ta chưa từng nghe qua, nhưng trong đó dường như ẩn chứa đạo lý cao sâu. ]
Nghi Sư Nguyên Cơ: [... Ngẫm kỹ thì như ngộ đạo giữa ban ngày, không thể diễn tả thành lời. ]
"Chưa từng nghe qua"...
Này! Mấy người này có nhập vai hơi quá không thế? Tới cả thiết lập thế giới trong "Thất Khấu Tiên Môn" là thế giới hư cấu nên trong lịch sử không có "Kinh Dịch" mà cũng tính luôn sao?
Quỳ! Tôi bái phục mấy người luôn đó! So với sự nghiêm túc nhập vai và tinh thần tra cứu cực kỳ tận tâm của mấy người, tôi đúng là con cá mặn đầu óc lơ mơ, thua không oan, thua tâm phục khẩu phục.
Ngay lúc Dịch Trần còn đang không biết có nên tiếp tục lời thoại hay không thì lại có người chủ động bắt chuyện với cô.
Thánh Hiền Thời Thiên: [Lời này... Đạo pháp cao minh, thâm sâu vô cùng. Không biết đạo hữu có thể cùng tại hạ biện luận một phen?]
Cái danh hiệu "Thánh Hiền" này vừa xuất hiện, Nguyên Cơ và Âm Sóc vốn đang tranh cãi rôm rả cũng lập tức im bặt.
Còn Dịch Trần... Thì lại biết rõ vì sao.