Chương 38

Xuyên Thời Gian, Bảy Lần Gõ Cửa Tiên Môn

Bất Ngôn Quy 27-09-2025 21:45:10

Nhưng đúng lúc ấy, một cơn gió khẽ thổi qua, tầng mây mờ ấy như được một bàn tay vô hình nhẹ nhàng vén đi. Cảnh tượng sau lớp mây nước cứ thế hiện ra trước mắt Dịch Trần. Núi non trập trùng tầng tầng lớp lớp trải dài không dứt. Trong thung lũng, một hồ nước xanh biếc lặng lẽ nằm yên, phẳng lặng đến độ giống như tấm gương in bóng trời xanh, yên tĩnh như một vị tiểu thư khuê các đoan trang, không một gợn sóng. Đúng vào lúc vạn vật sinh sôi đầu xuân, sắc xanh man mát phủ khắp chốn, non tơ đến mức tưởng chừng bóp nhẹ là ứa nước. Tuyết đông còn chưa tan hết, sắc trắng và lục đan xen như gấm vóc thượng hạng, khiến lòng người cũng được nhuộm một tầng an yên. Đây là kỳ tích do tạo hóa sinh ra toàn bộ khí tượng linh thiêng, hùng vĩ mà tinh tế, uy nghiêm xen lẫn thanh nhã, như thể hợp lại từ ngàn vạn năm linh khí của trời đất. Đẹp đến mức khiến người ta chỉ muốn hét lên cho thỏa nỗi xúc động trong lòng. Quản trị viên Thiếu Ngôn: [Ta đã dùng thuật lưu ảnh để ghi lại cho ngươi. ] Quản trị viên Thiếu Ngôn: [Dõi nhìn hồng trần từ trên cao, chính là cảm giác như thế, Tiểu Nhất. ] Thiếu Ngôn dung mạo nhã nhặn nhạt nhòa, lời nói cũng nhẹ nhàng trầm tĩnh. Y giơ tay ra trước, lòng bàn tay lơ lửng một tầng sóng gợn như mặt hồ, khẽ khàng chớp động, trung thành ghi lại vẻ đẹp hùng vĩ khiến lòng người rung động trước mắt. Thi thoảng có mây trôi nghịch ngợm lướt qua, lăn tăn che khuất cảnh sắc trước mặt, y chỉ hơi cử động ngón tay đã khiến mây tan tản ra, khung cảnh lại trở về sáng rõ như cũ. Gió trên đỉnh núi thổi rất lớn, thổi tung tà áo rộng của y phần phật không dứt. Thế nhưng bóng lưng của y đứng nơi tận cùng trời đất lại như một ngọn núi cao chót vót, hiểm trở, cô độc mà kiêu ngạo. "Ta thường đứng nơi này ngắm nhìn hồng trần, chẳng có cảm ngộ gì quá lớn, chỉ là trong lòng luôn cảm thấy bình yên." "Thi thoảng cũng có người lên núi cầu đạo, ta sẽ đứng trên cao nhìn họ, nhìn đến khi họ rời đi." Thiếu Ngôn nhớ tới lời hứa với Tiểu Nhất đã hứa sẽ "biết gì nói nấy, không giấu nửa lời", thế nên dù có không giỏi ăn nói, cũng phải dốc lòng mà đáp. Tiểu Nhất hỏi y, đứng ở nơi này là cảm giác thế nào? Vậy nên y chỉ đành gom góp từng mảnh tâm tư vụn vặt trong lòng, mang hết ra nói cùng nàng. "Ta nhìn hồng trần, trong lòng vừa lo vừa vui. Nếu hồng trần nhìn lại ta, liệu có thể thấy an yên?" Y cứ thế đứng giữa đỉnh Thương Sơn, hỏi thế gian: Ta đang lặng lẽ nhìn người, người có cảm thấy yên lòng chăng? Đã biết trời rộng đất cao, lại vẫn thương cỏ cây xanh biếc. Y nói chuyện với trời đất, với chính mình, với đạo tâm trong lòng. Mà cũng bởi lẽ đó, kẻ có thể nghe hiểu lời y nói, quả thực hiếm như sao buổi sớm. Cũng vì thế, nên thiên đạo mới ban cho y cái đạo hiệu Thiếu Ngôn. Thiếu Ngôn nói hết cảm ngộ trong lòng, nhưng đợi mãi vẫn không thấy Dịch Trần hồi âm. Y cứ thế đứng đó, giữa trời đất mênh mang, lặng lẽ nhìn thế gian đổi thay, dõi theo từng tầng mây lững lờ trôi qua năm tháng. Rất lâu sau, tận nơi chân trời xa tít mới vang lên một giọng nữ trong trẻo, dịu dàng, từng câu từng chữ như mang theo kinh ngạc và xúc động. "Trong sinh ra đục, lặng là gốc của xao động." Dịch Trần lặng lẽ ngắm nhìn tầng mây trắng cuộn trôi, và cả sức sống đang âm thầm đâm chồi giữa gió tuyết lạnh lẽo. "Nếu lòng người có thể giữ được sự an yên, thì cớ gì hồng trần chẳng được bình lặng?" Muôn vật đều tuân theo lẽ sinh rồi diệt, hủy rồi sinh. Như Thương Sơn Nhĩ Hải luôn xoay vần biến hóa: có lúc là cuồng phong giông bão, cũng có lúc chỉ là mây trôi nước chảy. Bởi vậy phải học cách buông xuống, nhìn thấu, rồi thuận theo. Thế là đủ. Thiếu Ngôn khẽ rủ mi, trầm lặng không nói. Ánh mắt y vẫn thản nhiên, chẳng buồn chẳng vui, giọng nói cất lên nhẹ như gió thoảng: "Tu đạo cũng giống như ngắm núi. Nhìn từ xa là dãy non trùng điệp, đến gần lại thấy từng ngọn riêng rẽ, nhấp nhô khác biệt. Mỗi người một góc nhìn, lòng khác nhau thì cảnh cũng chẳng giống nhau. Có thể hiểu bằng tâm, nhưng khó mà diễn thành lời."