Bạn bè - Nhất Y Đới Thủy: [Dạo này cậu học photoshop với filter phải không?]
Bức ảnh này edit hơi quá rồi đấy? Hiệu ứng mờ chắc cũng phải dày tới ba mét mới tạo được cảm giác "thoát tục" thế này chứ?!
Bạn bè - Khiêm Hanh: [Tôi không có! Đừng nói oan cho tôi! Ảnh này tuyệt đối là HD nguyên bản không che không cắt đấy nhé!]
Dịch Trần cạn lời. Một câu thoại quá sức trơn tru, nghe cứ như đang đi xin raw phim ở mấy group đen tối nào đó, liêm sỉ của Khiêm Hanh e là đã sớm bị gió cuốn bay mất dạng rồi.
Nhưng mà, nếu y thật sự là người phàm, thì sao có thể mang khí chất ấy?
Bạn bè - Khiêm Hanh: [Sao nào? Đẹp trai lắm đúng không? Có thấy trái tim thiếu nữ của cô rung rinh chưa?]
Dịch Trần nghĩ một lúc, rồi thành thật nhắn lại: [Rất giống Thiếu Ngôn. ]
Khiêm Hanh nhìn thấy dòng tin nhắn hờ hững ấy, lập tức thất vọng tràn trề.
"Rất giống Thiếu Ngôn"? Thế là cái đánh giá gì chứ? Đây vốn dĩ là Thiếu Ngôn mà!
Đạo Chủ Thiếu Ngôn vốn mang phong thái siêu phàm thoát tục, dung mạo trong trẻo, dáng vẻ ung dung như mây bay nước chảy, chuyện ấy ở Thiên giới đã chẳng còn là điều gì mới mẻ. Cô khen y đẹp thì người ta còn hiểu được, chứ nói "giống Thiếu Ngôn"... Vậy chẳng khác nào không nói gì cả!
Khiêm Hanh không hiểu nổi.
Thế nhưng Dịch Trần, sau khi lặng lẽ nhấp chuột phải lưu tấm ảnh ấy về máy, lại cứ không ngừng mở ra xem hết lần này đến lần khác.
Dịch Trần thật lòng cảm thấy, người trong ảnh giống Thiếu Ngôn lắm. Giống hệt Thiếu Ngôn trong lòng cô.
Một người cao ngạo mà trong sạch, đứng nơi cuối cùng của trời đất, vậy mà trong tim vẫn mang theo nỗi lo cho muôn dân khắp cõi.
Vẻ ngoài có đẹp đến đâu cũng chỉ là thứ yếu, điều khó tìm hơn cả là khí chất dịu dàng mà vững chãi, trong trẻo như gió sớm giữa rừng trúc.
Y cầm một cành mai đỏ như máu trong tay. Sắc đỏ ấy vốn dễ khiến người ta nghĩ đến sự mềm yếu, song trên người y lại không hề có vẻ nữ tính. Chỉ thấy từng tấc da thịt đều như chứa đựng khí thế sắc bén của lưỡi gươm, nghiêm trang và dứt khoát, khiến người không dám coi thường.
Ánh mắt Dịch Trần rất bình tĩnh, sắc mặt cũng rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức hoàn toàn không giống một thiếu nữ đôi mươi đang ngưỡng mộ người mình thích.
Có một bí mật, Dịch Trần chưa từng nói với ai, thậm chí chính cô cũng chưa từng hiểu rõ cho đến khi lớn lên mới mơ hồ nhận ra.
Thật ra... Cô không giỏi phân biệt gương mặt con người.
Nói đơn giản, cô mắc chứng "quên mặt" hay còn gọi là "mù mặt", hơn nữa mức độ rất nghiêm trọng.
Cô nhận ra người khác, là dựa vào một loại trực giác khó nói thành lời. Dù đối phương có thay hình đổi dạng, tàn phế hủy dung, chỉ cần đối diện lần nữa, cô vẫn sẽ nhận ra.
Cô không thể xác định người trong ảnh là đẹp hay xấu. Nhưng khi nhìn vào, cô thấy rất thoải mái. Khiêm Hanh lại nói chắc như đinh đóng cột, vậy nên cô tin người này nhất định đẹp.
Điều khiến Dịch Trần bất ngờ là Thiếu Ngôn trong bức ảnh kia, lại trùng khớp một cách hoàn hảo với thứ "trực giác nhận diện" của cô.
Thật quá kỳ lạ.
Bạn bè - Nhất Y Đới Thủy: [Họ là người nhập vai á? Mức này thì debut làm minh tinh cũng không có vấn đề rồi ấy chứ?]
Dịch Trần cảm thấy hơi an ủi, thì ra mấy người bạn mới của cô thật sự là fan cứng của "Thất Khấu Tiên Môn". Không chỉ học theo lời ăn tiếng nói, hành xử và khí chất, mà đến cả dung mạo và y phục cũng mô phỏng giống đến mức khiến người ta phải ngỡ ngàng.
Bức ảnh Tuyết Đông Hàn Mai này, chắc là tái hiện lại cảnh lần đầu tiên Thiếu Ngôn mở đàn luận đạo tại Thương Sơn Vân Đỉnh. Khi ấy, các thế lực khắp nơi kéo tới khiêu khích thử thách, và chỉ bằng một nhành mai đỏ cành khô, y đã lập tức định ra danh hiệu "Đạo Chủ".
Khi đó Thiếu Ngôn vẫn chưa hóa thân làm Thiên Trụ. Trong hàng mi ánh mắt vẫn vương chút sinh động tươi mới của tuổi trẻ, lại pha lẫn chút lười biếng, thờ ơ với trần thế như một thiếu niên lạnh nhạt, thanh đạm, không ham không cầu.