Ngay lúc ấy...
Thượng Quân Thanh Hoài: [Ta không giống bọn họ. Thần dân của ta ngày nào cũng nói thích ta, ta quen rồi. ]
Thượng Quân Thanh Hoài: [Tiểu Nhất, ta cũng thích ngươi, ta thấy ngươi đặc biệt đáng yêu. ]
Dịch Trần: "..."
Thượng Quân Thanh Hoài: [Thiếu Ngôn cũng nghĩ vậy, đúng không?]
Đạo Chủ Thiếu Ngôn: [Ừm, rất đáng yêu. ]
Dịch Trần: "..."
"Bộp!" Cô không nói hai lời, đóng rầm chiếc laptop lại.
Rồi "bịch!" một tiếng, cả người cô lăn xuống giường, cuộn chặt mình trong chiếc áo ngủ lông xù, ra sức chui đầu vào chăn như thể đang đào hầm trốn chạy.
Không nghe, không nghe! Không nghe tụng kinh của ba ba rùa đâu!
Từ sau lần trò chuyện đó, Dịch Trần rõ ràng cảm nhận được có điều gì đó đã thay đổi.
Nếu nhất định phải hình dung, thì có lẽ là mối quan hệ giữa họ đã gần gũi hơn đôi chút. Không còn cái cảm giác vừa thân thiết vừa xa cách, khách sáo như trước nữa.
Điều dễ thấy nhất chính là những màn đối thoại đầy chữ Hán cổ giờ đã biến thành nói chuyện đời thường bằng văn nói hiện đại.
Dược Thần Tử Hoa: [Tiểu Nhất, ta lén kể cho ngươi nghe một chuyện, ngươi có biết vì sao ta bước chân vào đan đạo không?]
Tiểu tiên nữ Tiểu Nhất: [Ừm... vì y đạo không thể trị người từ xa cả ngàn dặm, nên ngươi mới phát minh ra loại đan dược có thể mang theo bên mình, chữa bách bệnh?]
Dược Thần Tử Hoa: [Không không không. Là vì hồi nhỏ thân thể ta yếu, phải bồi bổ thường xuyên. Nhưng thời ấy, y đạo của Tố Vấn đang thịnh hành. Mà ta thì ghét uống thuốc, lại sợ bị kim châm, thế là ta nghĩ ra một cách nấu thuốc thành dạng sệt, vo lại thành viên tròn, rồi lăn bên ngoài một lớp đường mạch nha vàng óng như hồ lô ngào đường ấy. Vậy là nuốt một phát là xong, không thấy đắng nữa. ]
Dịch Trần: "..." Quá được luôn! Đây chính là phiên bản cổ đại của viên nang ngào đường tự phát minh ra đó hả?
Dược Thần Tử Hoa: [Hơn nữa mạch nha cũng là một vị thuốc mà đúng không? Sau đó ta vo được cả đống viên, chia cho mấy đứa trẻ trong làng cũng sợ uống thuốc như ta. Kết quả ngươi đoán xem? Công đức từ trên trời giáng xuống! Thế là ta thành tiên rồi!]
Dịch Trần: "..." Không, không, đừng nói với ta sự thật tàn khốc như vậy! Ta hoàn toàn không muốn biết đâu!
Dược Thần Tử Hoa: [Thành tiên rồi thì sẽ không già không chết, nghe thì có vẻ rất oách đúng không? Nhưng thật ra chẳng tốt đẹp gì đâu. Vì yếu thì vẫn yếu, cần bệnh vẫn bệnh. Thế là ta vẫn phải tiếp tục vo viên thuốc. ]
Dược Thần Tử Hoa: [Ban đầu chỉ là mấy người trong thôn đến xin, sau thì càng ngày càng nhiều người tìm đến nhờ ta vo thuốc. Họ để lại cho ta mấy thứ như công pháp, linh dược gì đó. Rồi họ đặt tên cho thôn ta là "Dược Thần Cốc". ]
Dược Thần Tử Hoa: [Thật ra cũng chỉ là cái thôn quê nhà ta thôi mà. Sau này cũng có vài kẻ xấu tới bắt nạt, nhưng không hiểu sao lại bị thiên lôi đánh chết luôn. ]
Dịch Trần: "..."
Thật ra Dịch Trần biết rất rõ lý do tại sao mấy kẻ xấu đó bị sét đánh.
Trong nguyên tác từng nhắc đến: Cốc chủ Dược Thần Tử Hoa của Dược Thần Cốc có một tấm lòng trong sáng như ngọc, được gọi là "đan tâm thuần khiết", nhờ đó được Thiên Đạo ưu ái, vạn thảo quy tâm.
Thực ra hắn chưa từng tu đạo, nhưng trời sinh đã được Thiên Đạo chúc phúc. Bởi vậy hắn làm gì cũng thuận buồm xuôi gió.
Người trong Dược Thần Cốc ai nấy hiền lành thiện lương, lại thuận theo thiên mệnh cứu người độ thế. Do đó, bất kỳ ai dám ức hiếp bọn họ đều bị Thiên Đạo trừng phạt, công kích tứ phương.
Có thể nói, chỉ cần người của Dược Thần Cốc không tự tìm đường chết, thì gần như chẳng ai dám động tới họ.
Thế nhưng, dù đã sớm biết rằng người có "đan tâm thuần khiết" lập đạo chẳng phải vì lý tưởng vĩ đại "cứu độ chúng sinh" gì cả, song khi chính tai nghe hắn thản nhiên xác nhận, Dịch Trần vẫn có cảm giác như lý tưởng đẹp đẽ trong lòng vừa sụp đổ một mảng.