Chỉ cần họ chưa chìm hẳn xuống, cô nhất định sẽ ở đó kéo họ lên.
Một lúc sau, Thiếu Ngôn nhẹ gật đầu: "Lời ấy, thật có lý."
Rồi y khẽ hỏi:"Nếu Tiểu Nhất cảm thấy cô đơn, thì sẽ làm gì để giải tỏa?"
"Ta ấy à?" Dịch Trần tươi tỉnh đáp: "Ta có cách riêng để giải tỏa nỗi cô đơn của mình. Ta sẽ đọc sách, học hành, làm việc. Nói chung là làm mọi cách để bản thân luôn bận rộn, không để đầu óc có thời gian rảnh mà nghĩ linh tinh."
"Vì ta luôn cảm thấy, cảm giác trống rỗng trong lòng chính là một dạng khiếm khuyết. Chỉ khi không ngừng trau dồi, khiến bản thân trở nên tốt đẹp hơn thì mới có thể từng chút từng chút lấp đầy khoảng trống ấy, và cũng khiến ta có thêm dũng khí để đối mặt với thế giới này."
Dịch Trần từng giúp không ít người vượt qua tâm bệnh.
Tuy ngoài đời cô ít bạn, nhưng trên mạng lại có khá nhiều người hay tìm đến cô để tâm sự.
Chẳng qua cô chưa bao giờ coi họ là "bạn bè". Chính xác hơn, cô coi bản thân mình như một người "trị liệu tâm lý", còn họ chỉ là những "bệnh nhân" đến xin được lắng nghe.
Lắng nghe họ trút nỗi lòng, để họ được phép yếu đuối một chút.
Đợi đến khi cảm xúc dịu lại, cô sẽ an ủi, gợi mở, cho lời khuyên, ... giúp họ bước ra khỏi hố sâu cảm xúc tuyệt vọng.
Ngoài đời lặng lẽ bao nhiêu, thì trong thế giới ảo, Dịch Trần lại khéo léo trò chuyện bấy nhiêu.
Cho dù là tranh luận đạo lý, luận bàn nhân sinh, cô cũng chưa từng bị lép vế.
"Thế giới mà chúng ta đang sống, áp lực và phiền não nhiều vô kể. Có người khổ vì trách nhiệm, có người khổ vì cơm áo gạo tiền. Thành ra rất khó tìm được sự yên bình thật sự."
"Cho nên..." Cô cười khẽ: "Giống như Thời Thiên từng nói, yếu đuối không phải điều sai trái. Khi không thể tự cứu mình, thì phải học cách cầu cứu. Đáng sợ không phải là lúc tuyệt vọng, mà là lúc ngay cả vùng vẫy cũng từ bỏ."
Những điều này vốn là căn bệnh của thời hiện đại. Dẫu Thiếu Ngôn thông tuệ đến đâu, cũng khó lòng thấu hiểu trọn vẹn.
Y khẽ trầm giọng, hỏi: "Bên cạnh Tiểu Nhất, có nhiều người như vậy sao?" Những người tự mình buông xuôi như thế?
"Cũng không ít đâu." Dịch Trần mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như đã từng trải qua rất nhiều.
"Vì thế nên mới có nhiều người tìm đến cửa Phật."
"Vì sao vậy?"
"Đắc ý thì tin Nho, thất ý thì tin Đạo, tuyệt vọng thì tìm đến Phật." Dịch Trần khẽ đặt tay lên ngực, nhẹ giọng nói: "Bởi vì Phật có thể chữa lành nhân tâm."
Chỉ cần bạn tin rằng khổ đau mình gánh hôm nay, hay điều tốt lành mình làm hôm nay, rồi sẽ hóa thành phúc báo cho mai sau, thì dù hiện tại có gian nan đến mấy, lòng vẫn có thể ôm hy vọng mà sống tiếp.
Phật giáo từng thịnh hành nhất vào giai đoạn khốn khó, nghèo cùng nhất của nước Hoa. Chính là nhờ lòng từ bi ấy, niềm tin vào Phật ấy, giúp con người có thể chống chọi bóng tối cố gắng bước về phía ánh sáng.
Không phải vì cuộc tranh hơn thua giữa các tín ngưỡng, mà là vì trong mắt dân thường, giáo lý của Phật và Đạo dễ chạm tới lòng người, dễ khơi dậy đồng cảm nhất.
Thiếu Ngôn vốn chẳng bận lòng về tranh chấp giữa Phật và Đạo.
Trong mắt y, chúng sinh thiên hạ vốn như nhau cả, ngay cả phân tranh giữa chính và tà cũng không đáng để y để tâm, huống gì là mâu thuẫn giữa hai tín ngưỡng?
Thế nhưng, là một Đạo Chủ của Cửu Tiêu Thanh Hư đạo, bản thân y vẫn có chút tò mò, không biết Tiểu Nhất sẽ lựa chọn hướng đi nào cho mình.
"Còn ngươi thì sao, Tiểu Nhất?"
"Ngươi tìm đến con đường tu đạo, là vì đã từng tuyệt vọng sao?"
Dịch Trần khẽ sững người.
Một lát sau, nàng nhẹ lắc đầu: "Không. Nói đúng ra, ta, chỉ tin vào chính mình."
"Ta chọn tu đạo, không phải vì ta cần, mà là vì ta muốn."
"Đơn giản là vì, những tư tưởng trong Đạo gia rất hợp với suy nghĩ của ta, nên ta chọn học Đạo. Không phải vì tín ngưỡng, cũng không phải vì cần một nơi nương tựa về tinh thần để tự ép mình kiên trì bước tiếp."