Dịch Trần ngồi yên trước bàn máy tính, do dự thật lâu.
Vì muốn chứng thực suy đoán của mình, cô gửi một lời mời gọi thoại đến cho Thiếu Ngôn. Cô muốn biết rõ, người đầu tiên cô mở lòng kết bạn thật sự rốt cuộc là ai. Cô không muốn đến cuối cùng, tất cả chỉ là mình đơn phương nhiệt tình mà thôi.
Cũng may cô không phải đợi quá lâu. Bên kia gần như ngay lập tức chấp nhận yêu cầu gọi thoại.
Dịch Trần hơi căng thẳng, nín thở, muốn biết người đang ở đầu dây bên kia là nam hay nữ?
"Tiểu Nhất?"
Một giọng nói trong trẻo, nhưng lạnh lẽo đến thấu xương truyền ra từ tai nghe, vừa vang lên đã khiến lỗ tai người ta như mềm nhũn ra, huyết khí trong người lập tức bốc lên đầu.
Trong khoảnh khắc, đầu óc Dịch Trần trở nên trống rỗng.
Cô chỉ biết ngây ngốc "ừm" một tiếng, nhưng mãi vẫn chưa thể hoàn hồn, lắp ba lắp bắp thật lâu vẫn chẳng nói được câu nào cho ra ngô ra khoai.
Người bên kia tai nghe dường như phát hiện ra sự khác thường của cô, giọng nói vốn lạnh nhạt kia bỗng nhuốm thêm chút nghi hoặc xen lẫn quan tâm:
"Tiểu Nhất, ngươi không sao chứ?"
"Ta, ta không sao." Dịch Trần theo bản năng đáp lại, ánh mắt vẫn hơi mơ hồ: "Giọng, giọng của Thiếu Ngôn, rất hay."
Cô thật sự không biết nên hình dung cảm giác này như thế nào. Cứ như thể đang nghe tiếng ngọc vỡ nơi núi non Côn Lôn, phượng hoàng vỗ cánh cất tiếng ca, hay là âm thanh giọt sương rơi từ đóa phù dung, thoảng qua nét cười e ấp của nhành lan thơm*.
(*Đoạn này lấy cảm hứng từ câu văn kinh điển, tạm dịch: "Ngọc Côn Sơn vỡ, phượng hoàng cất tiếng" chỉ âm thanh quý giá, tinh khiết đến mức không gì sánh được."Phù dung khóc sương, lan thơm mỉm cười" - chỉ vẻ đẹp mong manh, mùi hương tao nhã, nhẹ nhàng và thanh thoát. )
Đó không giống giọng nói nơi trần thế, mà như một khúc nhạc vắt ngang trời đất, vang vọng từ Đạo khúc giữa cõi hồng trần.
Nếu không phải vì âm thanh bị tai nghe lọc qua, khiến chất giọng đôi chút thiếu đi sự thật thà nguyên bản, thì chắc là cô đã cho rằng mình đang đứng trước cung điện trên chín tầng trời, lặng lẽ lắng nghe một vị đạo giả đang truyền giảng lẽ trời cho chúng sinh.
Rất giống Thiếu Ngôn.
Một lần nữa, Dịch Trần lại thốt lên câu nhận xét có vẻ hơi "kỳ lạ" ấy. Ngay cả bản thân cô cũng không biết nên diễn đạt sự rung động trong lòng ra sao.
Tựa như bóng hình mà bấy lâu cô cẩn thận giữ gìn, tỉ mỉ tô vẽ trong mộng tưởng. Đến một ngày, lại như thần bút của Mã Lương, sống động hiện ra ngay trước mắt cô.
"Bình thường Tiểu Nhất không nghe được tiếng bọn ta sao?"
Giọng Thiếu Ngôn vẫn bình thản như nước chảy mây trôi, hỏi một câu tưởng như đơn giản, nhưng nghe thế nào cũng chẳng thấy vẻ gì là nghi hoặc.
Dịch Trần không đoán ra đối phương đang có ý gì, chỉ tưởng y vẫn đang cố thủ vai diễn "Thiếu Ngôn", nên đành thuận theo mạch câu chuyện mà giải thích:
"Ta có thể đọc được chữ, nhưng không nghe thấy giọng nói của các ngươi, cũng chẳng thấy được dung mạo."
"Nhưng nếu ngươi dùng thuật lưu ảnh để quay lại hình ảnh, thì ta vẫn có thể nhìn được."
"Thì ra là vậy." Thiếu Ngôn nhẹ giọng đáp: "Vậy hiện giờ, Tiểu Nhất có thể nghe thấy giọng ta rồi đúng không?"
"Giờ thì nghe được rồi."
Dịch Trần vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, cảm thấy người này nhập vai quá mức rồi. Vốn dĩ đã rất giống Thiếu Ngôn, giờ còn diễn đến mức hoàn toàn khiến cô lầm tưởng mình thật sự đang đối thoại với "người ấy".
Bỗng giọng của y lại nhẹ nhàng vang lên, như gió thoảng qua mặt hồ:
"Vậy Tiểu Nhất, có cách nào để ta được thấy ngươi không?"
Gì cơ? Cái, cái gì vậy?
Ý, ý của anh ta là, video call sao?
"Cái, cái đó thì, không tiện lắm đâu."
Dịch Trần lắp ba lắp bắp đáp lại, trong lòng lại sợ đối phương hiểu lầm mình không tin tưởng y nên vội vàng bổ sung: "Ta, ta là nói, con gái mà, luôn hơi..."
Lời còn chưa dứt, Thiếu Ngôn ở đầu dây bên kia đã khựng lại một thoáng, rồi rất nhanh lên tiếng:
"Xin lỗi, là ta đường đột, khiến ngươi khó xử rồi."