Bên kia, ba vị đại lão đang chờ "Tiểu Nhất đạo hữu" hiện thân, đợi một lúc lâu không thấy ai đáp lại, cũng hơi tiếc nuối. Họ lịch sự đổi đề tài, sợ Tiểu Nhất đạo hữu ngại.
Nhưng họ chưa kịp lên tiếng, giọng nói lạnh lùng, bình thản kia lại vang lên, ngữ khí không chút dao động: "... Thật xin lỗi, ta không thể xuống hạ giới, cũng không thể rời phòng, không thể dùng chân thân thật diện kiến, mong các vị lượng thứ."
Thời Thiên hơi giật mình, ánh mắt sau làn khăn lụa trắng thoáng qua sự ngạc nhiên. Hắn còn chưa kịp bấm tay tính toán, Thiếu Ngôn đã lắc đầu, giơ tay điểm nhẹ vào không khí, ngăn lại ý định của Thời Thiên.
Thiếu Ngôn ngước nhìn vầng trăng sáng giữa trời, gương mặt y tuấn tú, đôi mày thanh thoát, giữa trán lưu lại ba dấu ấn băng lam hình thoi như mảnh băng vụn, cả người tản ra khí chất thoát tục.
Ánh mắt y mang theo sương mù Thương Sơn, vừa xa xăm lại thanh cao, nhưng giọng y vẫn dịu lại khi nhìn về phía người nào đó đang ẩn thân ở một nơi nào đó: "Đạo hữu đừng ngại."
Thánh Hiền Thời Thiên: [Việc này vốn do ta cưỡng ép, đạo hữu không cần phải cảm thấy có lỗi. ]
Y Tiên Tố Vấn: [Đúng vậy, nếu đạo hữu có điều khó nói, cứ mạnh dạn bày tỏ, bọn ta không muốn làm đạo hữu khó xử. ]
Dù nói vậy, nhưng Tố Vấn vẫn khẽ liếc Thiếu Ngôn. Từ sau khi tu Thái Thượng Vong Tình, dường như cảm xúc của vị Đạo Chủ này mỏng manh đến đáng sợ. Hiếm khi thấy y bộc lộ cảm xúc, y chỉ chăm chú bàn kinh luận đạo, mà giờ y lại lên tiếng an ủi người khác, quả thực rất hiếm có.
Chết tiệt, dịu dàng quá!
Dịch Trần xúc động đến mức muốn khóc, đồng thời cô cũng thấy rất ngượng ngùng. Dùng ngôn ngữ anime mà nói thì đó là "bị cảm giác kiêu ngạo của bản thân làm cho rơi lệ".
A a a, mấy người đừng quá nhập tâm như vậy được không! Tôi diễn không nổi nữa đâu a a a!
Dịch Trần mở máy tính bảng, cô lập tức viết linh tinh, đắp nặn nhân vật của mình trên khung chat Phi Vân.
Thánh Hiền Thời Thiên: [Sao đạo hữu lại nắm rõ chuyện nơi đây như vậy?]
Tiểu tiên nữ Tiểu Nhất: [Ta luôn dõi theo mọi người từ trên tiên giới. ]
Y Tiên Tố Vấn: [Đạo hữu quả là tinh thông kinh văn Huyền môn, tri thức uyên bác. ]
Tiểu tiên nữ Tiểu Nhất: [Gia tộc ta vốn có nền học vấn sâu rộng, được truyền lại suốt ngàn năm Trung Hoa. ]
Đạo Chủ Thiếu Ngôn: [Thượng giới trông ra sao?]
Tiểu tiên nữ Tiểu Nhất: [Toàn dân tu tiên, nỗ lực độ kiếp. Tiểu tiên nữ không cần ngủ, chỉ nhờ một hơi tiên khí để sống. ]...
Dịch Trần cảm thấy não mình như bị vắt kiệt, cô không thể tiếp tục được nữa, cả cơ thể cô như bị đào rỗng luôn rồi!
Không biết kịch bản của nhóm coser có điều "tâm tính cao ngạo quá lâu sẽ kích hoạt thuộc tính ẩn nói nhiều" hay không, mà họ tò mò quá trời.
Nhưng điều đó cũng dễ hiểu. Nếu không có khao khát siêu thoát trần thế, họ đã không thể trở thành đại nhân vật như hôm nay.
Có lẽ đêm quá tối, Dịch Trần không chịu được cô đơn, cô bộc lộ chút thật tâm, than thở về ánh đèn ngoài cửa sổ luôn làm người ta cảm thấy tịch mịch.
Dịch Trần nhìn màn hình sáng rực, bỗng thấy mình vô cùng lạc lõng giữa đêm khuya.
Cô chỉ vô tình thốt ra cảm xúc thoáng qua, không ngờ lại nhận được phản hồi.
Thánh Hiền Thời Thiên: [Tiểu Nhất đạo hữu, tu hành thanh tịnh thì thời gian còn dài lắm, không cần vội. Nếu đạo hữu thấy cô đơn, đó cũng không phải vì đạo tâm của đạo hữu chưa vững. ]
Y Tiên Tố Vấn: [Nếu có hai ba tri kỷ, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đã đủ để an ủi suốt đời. Còn khi một mình ngươi cảm thấy mệt mỏi, muốn bỏ cuộc, hãy thử ngoảnh lại nhìn quanh xem có ai đang đồng hành bên cạnh không. ]
Đạo Chủ Thiếu Ngôn: [Đúng vậy. ]
Dịch Trần cảm thấy mắt cay cay, tầm nhìn mờ ảo, nhưng cô vẫn không nhịn được mỉm cười.
Có người quan tâm đến cô.
Chỉ là một câu ẩn dụ của cô, họ đã đọc được khe hở trong tâm hồn cô. Những người này như có rãnh sâu trong lòng, vừa chiếu sáng thiên hạ, vừa khắc họa sự trống rỗng của đạo tâm.
Nhưng thôi, cô chỉ là một người không có chí lớn, lập chí ăn chơi chờ chết, thích ở nhà lông bông.
Ừm... Nói thẳng vậy không ổn, phải thơ văn một chút, phải như tiểu tiên nữ.
Dịch Trần mỉm cười gõ lên màn hình câu kinh điển của Nhan Chân Khanh, khéo léo bày tỏ nguyện vọng "ở nhà".
Tiểu tiên nữ Tiểu Nhất: [Sinh vi vô đại chí, duy nguyện niên khánh thùy, cầu đắc tâm tự tại, quan đắc hoa tái khai. Chư vị yên tâm, đời này ta chỉ ước cửa ngăn nước chảy, thập niên vô kiều. ]
(Tạm dịch nghĩa: Sống không có tham vọng gì to lớn, chỉ mong được sống lâu khỏe mạnh, cầu cho tâm hồn tự tại, để ngắm những đóa hoa tươi lại một lần nữa nở rộ.
Cửa ngăn nước chảy: Mong muốn có một bức rào chắn giữa mình và dòng đời cuồn cuộn, nghĩa là giữ được sự tĩnh lặng, không bị xô đẩy bởi thị phi, danh lợi.
Thập niên vô kiều: Ước mười năm dài chẳng phải qua cầu, nghĩa là chẳng phải bước ra ngoài, yên ổn ở nhà, thoả chí tự tại, không vướng bận chuyện bên ngoài. )...
Tác giả có lời muốn nói:
Chúng ta hãy trở thành một tiểu tiên nữ tao nhã.
Sau này nếu người khác hỏi ước mơ tương lai là gì, đừng nói "ăn no chờ chết","mong một đêm đổi đời" nữa!
Chúng ta sẽ nói: "Chỉ ước cửa ngăn nước chảy, thập niên vô kiều."