"Chỉ cần chăm chỉ học hành, không ngừng trau dồi bản thân, con sẽ hiểu rằng người có tư tưởng cao cả vĩnh viễn không cô đơn, cũng không bao giờ thấp hèn. Bởi vì con có khí phách để ngẩng cao đầu mà sống."
"Nếu con không may mắn đến mức có thể gặp được một tri kỷ cùng tầng sóng tư tưởng suốt đời, vậy thì con phải học cách yêu thương chính mình trong cô đơn."
Lời dạy bảo dịu dàng của cha như vẫn văng vẳng bên tai, nhẹ nhàng bao bọc lấy Dịch Trần tựa ánh nắng chan hòa khắp gian thư phòng sáng sủa, ngập tràn ấm áp ấy.
Cô hân hoan nhún nhảy mấy cái trên chiếc giường đơn mềm mại, ôm chặt chiếc gối ôm được nắng hong đến ấm áp trong lòng, đôi mắt đen láy dường như cũng chứa đầy nắng chiều lấp lánh.
"Cha ơi, con làm được rồi. Con có bạn rồi!"
Có những người, dù bên nhau suốt 10 năm, 8 năm vẫn cảm thấy không thể chạm vào được trái tim nhau. Dẫu cố gắng đến mấy, cuối cùng cũng chỉ là đường ai nấy đi, chỉ cần xa nhau vài ba tháng đã chẳng thể quay về như cũ.
Nhưng cũng có những người, tuy chỉ mới quen biết trong khoảng thời gian ngắn ngủi đến đáng sợ, chỉ qua vài câu trò chuyện, lại có thể khiến người ta cảm nhận được tấm lòng gần gũi như đã thân thiết từ lâu. Gần đến nỗi có thể cảm thấy rõ ràng hơi ấm và thiện ý mà đối phương gửi trao.
Tựa như một dải lụa nối liền đôi bờ, gần đến mức giơ tay là có thể chạm tới.
Mặc dù trong lòng vui vẻ, nhưng Dịch Trần vẫn không để bản thân trở nên kiêu ngạo hay ảo tưởng. Cô tự nhắc mình, tình cảm là thứ cần được vun đắp, chứ không phải chỉ biết đón nhận. Nếu chỉ mải mê nhận về mà không biết giữ gìn, thì người thật lòng với mình cũng sẽ dần rời xa.
Thực ra, Dịch Trần không hề biết rõ tính cách thật sự của những người ở đầu kia màn hình. Cô cũng chẳng dám chắc những gì họ thể hiện trong nhóm có phải là con người thật của họ hay không. Nhưng cô biết, trái tim họ đều rất đẹp.
Có thể hóa thân thành Thất Tiên Vấn Đạo một cách sống động đến như vậy, nếu không có sự đồng cảm về mặt cảm xúc thì làm sao có thể diễn ra được chân thực đến thế?
Và khi một người thật lòng yêu thích một nhân vật hư cấu nào đó, tư tưởng và quan điểm của họ cũng dần dần nghiêng về phía người ấy. Bởi vì "thích" vốn dĩ chính là một dạng cộng hưởng của linh hồn.
Dịch Trần nghĩ, cô chẳng giỏi giang gì, chỉ có đôi chút tay nghề điều hương là còn tạm xem được. Nếu có thể, cô muốn pha chế một dòng nước hoa dành riêng cho Thất Tiên Vấn Đạo, dành cho những người yêu mến họ như cô, những người đang dùng cả trái tim để sống cùng các nhân vật ấy.
Còn chưa kịp nghĩ ra nên tạo mùi hương như thế nào, màn hình điện thoại trong tay cô chợt sáng lên. Tin nhắn nhóm bất ngờ bật lên trước mắt cô.
Quản trị viên Thiếu Ngôn: [Tiểu Nhất, ngươi đang ở đó chứ?]
Được chính nam thần của mình nhắn tin gọi tên, Dịch Trần gần như phản xạ có điều kiện mà mở ngay cửa sổ chat, gõ chữ nhanh như chớp:
Tiểu tiên nữ Tiểu Nhất: [Ta đây! Có chuyện gì vậy?]
Sau khi gửi tin, cô nhìn lại mới phát hiện, hôm nay cả bảy người nhập vai đều có mặt đông đủ. Hiếm khi nào họ tề tựu trọn vẹn thế này. Có vẻ sắp có chuyện gì quan trọng được công bố.
Quả đúng như dự đoán, vừa thấy Dịch Trần lên tiếng, Nguyên Cơ lập tức nghiêm mặt, gương mặt non nớt nhưng tinh tế như tượng ngọc, trang trọng thông báo:
"Trong tông môn có việc hệ trọng cần xử lý, bọn ta phải tạm rời đi vài ngày."
Nói xong, hắn bèn nghiêng đầu đi chỗ khác, mím chặt môi, vành tai đỏ rực như thể có thể nhỏ máu được, rõ ràng đang cực kỳ lúng túng.
Bởi xưa nay bọn họ chưa từng nói kiểu "tạm rời đi" như thế sau mỗi lần luận đạo. Thường thì toàn là "tan đàn xẻ nghé", ai về nhà nấy trong không khí gượng gạo. Trăm năm sau, lại được Thiếu Ngôn gửi thư mời tham luận, bọn họ mới mặt nặng mày nhẹ quay về Thương Sơn Vân Đỉnh, rồi lại tiếp tục vỗ bàn cãi cọ, cuối cùng kết thúc bằng màn "không vui mà tản".