Chương 26

Xuyên Thời Gian, Bảy Lần Gõ Cửa Tiên Môn

Bất Ngôn Quy 27-09-2025 21:45:10

[Đây là bình hoa sếp tôi cắm cách đây năm ngày. Không phải tôi khoe khoang, nhưng tôi cũng học cắm hoa và pha trà. Dù không điêu luyện nhưng tôi vẫn khá tự tin. Sếp tôi không khoe khoang tài nghệ gì với tôi hết, cứ thế mà cắm thôi, động tác lưu loát tự nhiên như uống nước vậy! Tôi đoán chắc là gia cảnh chị ấy tốt lắm, phải được gia đình rèn luyện lâu năm mới có khí chất này, nên tôi mới nói sếp tôi là tiên nữ đó!] Trong bức ảnh, bình hoa được cắm cách đây năm ngày đã gần tàn hết: đỗ quyên úa tàn, mộc lan rụng lá, cành lá khô vương vãi nhìn vô cùng tàn tạ. Nhưng giữa đống cành khô và lớp đất cát, vẫn lấp ló một bông sơn trà màu đỏ thắm vừa rụng nguyên cả cuống. Hoa sơn trà, còn được gọi là "hoa đứt đầu". Vì sau khi nở xong, nó không rụng từng cánh hoa mà rụng cả bông hoa. Người cắm hoa tính toán thời điểm vô cùng tinh tế. Mặc dù hoa trà đã tàn, nó vẫn không héo úa mà giữ nguyên sắc đỏ rực như máu. Giữa cảnh vật lụi tàn, sắc đỏ ấy trở nên nổi bật, khiến toàn bộ tác phẩm cắm hoa chuyển sang một ý vị hoàn toàn khác. Không chỉ tạo ra chiều sâu về thẩm mỹ, mà còn gợi nhớ câu "Hoa rơi chẳng phải vật vô tình, hóa thành đất mẹ nuôi dưỡng hoa". Quả thật thể hiện xuất sắc tinh thần "tự nhiên" của nghệ thuật cắm hoa Trung Hoa. Thanh niên bây giờ đều học qua một chút về nghệ thuật cắm hoa, rất nhanh đã có người thấy được sự tinh xảo trong bức ảnh, lập tức cảm thấy kinh ngạc không thôi. [Chẹp, sao tôi chưa gặp được "chị đẹp giàu có" nào hết nhỉ? Ghen tị với chủ thớt quá đi! Hừ, cứ đăng ảnh thoải mái, tôi không xỉu đâu! Coi chừng tôi định vị kinh độ vĩ độ để "cướp" sếp nhà bạn về đó!] [Mẹ kiếp, tôi cứ nghĩ "hoa đứt đầu" rất xui xẻo, chẳng dám mua hoa đó để cắm. Ai ngờ tàn rồi mà nó vẫn đẹp thế, chịu không nổi mà! Hoa tàn nguyên cả bông nhìn đúng là phóng khoáng thật! Tôi tin bạn rồi, sếp của bạn chắc chắn là tiên nữ không nhiễm bụi trần!] Cô nàng "tiểu tiên nữ" đang khom người chọn rau ở siêu thị bỗng dưng thấy sống lưng lạnh buốt, lập tức đặt bắp cải trong tay xuống, cầm lấy quả mướp đắng bên cạnh lên. Gần đây Dịch Trần thức khuya hơi nhiều, tuy da cô thuộc loại hiếm khi nổi mụn, nhưng nếu không chăm sóc kỹ cũng sẽ dễ bị khô và bong tróc, ăn tí mướp đắng để tốt cho sức khỏe. À, hình như hôm nay thịt heo đang giảm giá, trông cũng khá ngon, lát nữa sẽ mua vài miếng về nấu. Bị người khác nghi ngờ là "tiên nữ không nhiễm bụi trần", Dịch Trần đẩy xe đi khắp siêu thị, mua đủ loại thực phẩm, đồ ăn vặt và mì ăn liền cho bảy ngày, rồi xách túi to túi nhỏ về nhà. Nhân viên siêu thị lịch sự đề nghị giúp cô chuyển hàng lên xe. Dịch Trần nhìn hàng người đang xếp hàng dài chờ thanh toán, cô mỉm cười từ chối. Gương mặt cô có đường nét lạnh lùng, nhìn qua có vẻ cao quý khó chạm tới. Nhưng khi mỉm cười gật đầu lại trông rất dịu dàng mềm mại. Tóc mai buông lơi khẽ ôm lấy gò má, hòa cùng làn da trắng như ngọc, khiến da lại càng trắng hơn, tóc càng đen hơn, toát lên vẻ đẹp kinh diễm. Anh chàng nhân viên siêu thị đỏ mặt. Dì bán hàng ở bên cạnh ngó qua ngó lại, thầm nghĩ: Cô bé này xinh đẹp thật. Lại nhìn sang cháu trai nhà mình đang đỏ mặt, rồi lắc đầu thở dài ngao ngán. Cháu trai dì ấy cũng khá đẹp trai, khí chất cũng ổn, nhưng nhìn cô gái kia thôi đã biết gia thế không tầm thường, cháu trai dì ấy không thể với tới được. Trong lúc nhất thời, dì bán hàng cũng không nghĩ đến sao người có xuất thân cao quý lại tự đi siêu thị như vậy. Hôm nay Dịch Trần vẫn chưa kết thêm được bạn mới, cô buồn rầu trở về tổ ấm nhỏ, thở dài than thở. Cô phải cách ly tại nhà bảy ngày để chữa lành tổn thương! Mấy ngày qua trò chuyện vui vẻ với bạn bè trên mạng, Dịch Trần chọn cách quên đi vụ lộn xộn trước đó. Cô mở phần mềm Phi Vân ra, rồi vào nhóm chat. Dịch Trần không lục lại tin nhắn cũ, vì cô vừa mở nhóm chat là đã thấy nickname của mình. Dược Thần Tử Hoa: [Nhắc mới nhớ, Tiểu Nhất bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? Tám người chúng ta có nên xếp thứ bậc không?]...