Dịch Trần còn đang thẫn thờ suy nghĩ thì Khiêm Hanh đã líu lo không ngừng, giọng điệu như mấy bà mẹ ngày đêm lo nghĩ cho con cái nghịch phá:
Bạn bè - Khiêm Hanh: [Cũng tính là vậy đi. Họ làm trong nghề mà từng lời nói hành động đều bị vạn người dõi theo. Nhưng vì thân phận quá cao, nên ngay cả buồn vui yêu ghét cũng chẳng được là chính mình. Bạn bè tri kỷ thì hầu như không có, người trò chuyện hợp ý lại càng ít. ]
Bạn bè - Khiêm Hanh: [Đặc biệt là Thiếu Ngôn. Thật đó, cô nói chuyện với anh ta nhiều vào, coi như làm việc thiện, bầu bạn cùng một cụ già cô đơn đi. Thật ra anh ta là một đứa trẻ rất tốt... ]
Dịch Trần hoàn hồn, nhìn thấy loạt tin nhắn dài lê thê hiện trên màn hình, cô vừa buồn cười, vừa không biết nên phản ứng thế nào.
Bạn bè - Nhất Y Đới Thủy: [Thôi được rồi, không biết còn tưởng bọn họ là con trai ruột của cậu nữa cơ. ]
Bạn bè - Khiêm Hanh: [Tôi không có con trai, chỉ có con gái thôi. (Con đứng yên đó, cha đi nhổ cho con một cây cam về trồng. jpg)]
Khốn thật! Còn dám giở trò ăn nói chiếm tiện nghi cô à?
Dịch Trần tức đến mức nghẹn lời, lập tức tắt luôn khung chat với Khiêm Hanh để khỏi thấy thêm gì đau tim nữa. Cô nhìn lại nhóm chat vẫn còn vắng tanh, rồi không nhịn được mà gửi một tin nhắn:
Tiểu tiên nữ Tiểu Nhất: [Ờm... Đạo hữu Thiếu Ngôn?]
Tin nhắn của Thiếu Ngôn được hồi đáp gần như lập tức, như thể một AI thông minh online 24/7:
Quản trị viên Thiếu Ngôn: [Ta đây, Tiểu Nhất. ]
Tiểu tiên nữ Tiểu Nhất: [Khụ!]
Dịch Trần bỗng không biết phải nói gì tiếp theo. Rõ ràng lúc mọi người có mặt đông đủ, cô hoạt bát vui vẻ, trò chuyện không ngừng. Vậy mà giờ chỉ có hai người, cô lại đột nhiên luống cuống.
Không hiểu sao, cứ mỗi lần chỉ còn lại một mình với Thiếu Ngôn, Dịch Trần lại chẳng biết nói gì.
Bình thường cô hoạt bát thế mà...
Cô cố gắng tìm một chủ đề để bắt chuyện.
Tiểu tiên nữ Tiểu Nhất: [Bình thường ngươi hay làm gì vậy, Thiếu Ngôn?]
Quản trị viên Thiếu Ngôn: [Thường là đun nước pha trà, ngồi tĩnh tọa, hoặc bước đến tận cùng mây trời, từ trên cao nhìn xuống hồng trần. ]
Tiểu tiên nữ Tiểu Nhất: [Ể? Nhìn xuống hồng trần từ trên cao, cảm giác đó như thế nào vậy?]
Thiếu Ngôn trầm ngâm một thoáng.
Trong tĩnh thất, người đàn ông áo trắng đang ngồi thiền xếp bằng, tay kết pháp ấn thu công, khẽ phủi vạt áo vốn chẳng hề vướng chút bụi trần, rồi chậm rãi bước ra ngoài.
Quản trị viên Thiếu Ngôn: [Xin đợi một lát. ]
Tiểu tiên nữ Tiểu Nhất: [?]
Nghi hoặc của cô gái cũng không ngăn được bước chân Thiếu Ngôn.
Y chỉ lặng lẽ nghe theo tâm ý, từng bước một đi lên đỉnh Thương Sơn.
Thương Sơn có hai nơi được gọi là "tận cùng thế giới".
Một là mỏm đá đơn độc nhô ra giữa biển trời, mặt hướng đại dương, bên dưới là vực sâu vạn trượng - người đời gọi là "Sơn Hải Gian".
Hai là ngọn tuyệt đỉnh sừng sững giữa núi non trập trùng, vách núi cheo leo cao chạm trời xanh - gọi là "Cùng Thiên Đồ".
Ở "Sơn Hải Gian", có thể thấy rõ nhật nguyệt soi rọi biển khơi; mà người đứng nơi "Cùng Thiên Đồ", đưa tay ra là chạm được mây xanh.
Nơi này, được xem là "chỗ gần với thiên đạo nhất". Về sau Thương Sơn trở thành nơi đạo chủ ngụ cư, cũng nhờ cái tên "Cùng Thiên Đồ" ấy.
Thiếu Ngôn nghĩ, có lẽ đứng ở nơi ấy thì sẽ gần Tiểu Nhất hơn một chút. ...
Thiếu Ngôn nói một câu: "Xin đợi một lát." Rồi không còn hồi âm gì nữa.
Dịch Trần có hơi khó hiểu, nhưng rất nhanh sau đó, mắt cô bỗng sáng lên: Trong nhóm lại bất ngờ truyền đến một đoạn video ngắn.
Khung cảnh trong đoạn video ấy khiến Dịch Trần sững sờ đến lặng người. Tựa như có ai đó đang đứng giữa tầng không chín tầng mây, dõi mắt nhìn xuống hồng trần nơi tận cùng trời đất.
Thứ đầu tiên cô nhìn thấy, là tuyết và mây.
Gió tuyết không ngừng như trở thành khúc nhạc chủ đạo của chốn bồng lai này, còn những cụm mây trắng mờ ảo kia lại như từng dải khói sương, nhẹ nhàng che khuất tầm nhìn.