Dù là Nguyên Cơ hay Âm Sóc đi nữa, họ đều là những cường giả. Sự kiêu ngạo và cố chấp không kém ai, nên trong quá trình luận đạo cũng chẳng biết "khéo léo uyển chuyển" là gì cả.
Kết quả là hai bên đấu khẩu đến kiệt sức, dù biết lý lẽ đối phương có lý nhưng cũng chỉ thấy bị xúc phạm, làm sao có thể thấm vào lòng được?
Nếu đối phương không dành đủ tôn nghiêm cho đạo của mình, thì mọi "lời khuyên hữu ích" đều "nghe ngứa tai".
Ấy thế mà vị "Tiểu Nhất" bỗng dưng xuất hiện kia, trong quá trình luận đạo, chủ yếu giảng giải chứ không tranh luận, lại thể hiện đủ sự tôn trọng cho cả hai bên, chẳng trách người cực đoan như Âm Sóc cũng nghe lời cô.
Đạo hữu ấy có những lý giải sâu sắc về chữ "Đạo", tính cách lại không nóng không lạnh, không kiêu không nịnh, chuẩn mực tuyệt đối, thật khiến người ta... thấy thích.
"Thật ra lão thân cũng không ngờ đạo hữu Tiểu Nhất lại hiểu Đạo sâu đến mức đó, ngay cả "Vấn Tạo Hóa" mà cũng biết sơ lược." Thời Thiên hơi mỉm cười, vẻ mặt tỏ ra vui thích, hắn hơi nghiêng đầu gọi: "Tiểu Nhất, đạo hữu vẫn còn ở đây chứ?"
Không có ai đáp lại. Một lúc sau, người mặc y phục trắng ngồi ở vị trí chủ tọa mới khẽ lắc đầu. Y đứng lên, phất vạt áo không nhiễm bụi trần, rồi bước vào đại điện phía sau trong làn khói mỏng manh.
"Nàng ấy đã không còn ở đây."
Thiếu Ngôn vừa dứt lời, mọi người đều hơi sửng sốt. Bởi họ không hề cảm nhận được sự xuất hiện của "Tiểu Nhất", giờ ngay cả người rời đi từ lúc nào cũng không hay biết.
Dược Thần Tử Hoa bị "cấm ngôn" cuối cùng cũng không kìm được tò mò, lên tiếng hỏi: "Thiếu Ngôn, ngươi có biết Tiểu Nhất là nhân vật thế nào không?" Dưới bầu trời này, có thể qua mặt được sự giám sát của họ thì chỉ có Thiếu Ngôn thôi.
Dù đều là một trong "Thất Tiên Vấn Đạo", nhưng Thiếu Ngôn với thân phận "Thiên Trụ" của thế nhân, tu vi đạo hạnh lại còn cao hơn họ một bậc. Suy cho cùng, y cũng là người gần Thiên Đạo nhất.
"Không biết." Nam tử mặc y phục trắng khẽ lắc đầu, bức họa thủy mặc trên áo như dòng sông chảy cuộn, làm nổi bật khí chất thanh cao giữa thế gian của y. Thiếu Ngôn dịu dàng thì thầm: "Có lẽ là cơ duyên bất ngờ."
Ngay khi đạo hữu tên "Tiểu Nhất" lên tiếng, bảy vị tiên nhân - người thì tính toán thiên cơ, người thì khóa linh, người thì dò xét thần thức, vậy mà chẳng ai phát hiện ra chút khí tức lạ nào trên đỉnh Vân Thương Sơn này.
(Khóa linh: Là một loại pháp quyết, chuyên dùng để khóa chặt hoặc cô lập linh khí - tức khí huyết, năng lượng tu chân của một sinh mệnh, không cho nó tràn ra ngoài hay bị người khác dò xét. )
Chẳng lẽ đối phương thật sự chỉ là tiểu tiên nữ trên trời thôi sao?
"Thượng giới trông thế nào nhỉ? Ở đó cũng có Cửu Châu Tứ Hải, có Phù La Tiên Đảo, có Bí Cảnh Bát Hoang chứ?" Tử Hoa ngẩng đầu nhìn trời, đôi mắt trải qua vạn năm vẫn trong suốt như gương, chứa đầy mây khói mênh mông và nước biếc vạn dặm.
"Nói mấy lời ngớ ngẩn gì vậy?" Ngồi cạnh Tử Hoa, nam tử tuấn mỹ khoác mãng bào màu đen tuyền, hơi chau mày không vừa ý nói: "Phù La Tiên Đảo của ta là độc nhất vô nhị."
Khát khao vừa chớm lại bị đập tan, Tử Hoa bực bội đáp: "Phải phải phải, Phù La Tiên Đảo của ngươi trên trời có dưới đất không có. Phù La Tiên Đảo của ngươi trứ danh khắp thiên hạ, được chưa?"
Một người thường nếu bị mỉa mai như vậy, tính tình tốt đến mấy cũng bực mình. Vậy mà Phù La Thượng Quân – Thanh Hoài lại không nhận ra giọng điệu mỉa mai đó, còn vui vẻ gật đầu: "Ngươi biết thế là được."
Dù Tử Hoa có trẻ con đến đâu cũng bực mình đến ngã ngửa, lười không muốn cãi tay đôi với vị đế quân không nhiễm khói lửa nhân gian này nữa. Tử Hoa bĩu môi thu lại đồ ăn trên bàn rồi chạy vụt đi.
"Ta cũng có chút thu hoạch, tạm thời bế quan, ngày khác sẽ cùng các đạo hữu bàn luận thêm về Tiên Đạo." Âm Sóc không muốn tiếp tục đối mặt với bộ mặt cau có của Nguyên Cơ nữa, liền phất tay áo tiêu sái rời đi.
Bảy người vốn là bạn cũ, những người còn ngồi lại cũng không để tâm mấy người đột nhiên rời chỗ, chỉ lặng lẽ suy nghĩ về những lời thoáng qua của "tiểu tiên nữ", càng nghĩ càng thấy huyền ảo.
Thời Thiên chấm vài giọt trà, gõ gõ ngón tay lên vết nước trên hương án, im lặng hồi lâu rồi hỏi: "Quẻ tượng không rõ, duyên này thật kỳ diệu, chẳng hay Thiếu Ngôn có tính ra gì không?"