Không ai ngờ được, khi Mạc Trường Ly còn chưa kịp đứng vững để gánh vác trọng trách gia tộc, thì chính đệ đệ ruột của y lại bắt tay cùng ma đạo, cướp sạch toàn bộ công pháp và bí bảo của nhà họ Mạc.
Thậm chí, trong lúc ra tay còn lỡ đánh trọng thương cả người mẹ ruột Nguyên Chỉ Tiên Tử.
Sau khi đạo lữ đã thân diệt đạo tan, người còn lại là Nguyên Chỉ Tiên Tử cũng không thể bình yên thoát khỏi. Một đòn giáng xuống, gần như lấy mất nửa sinh mệnh của bà.
Dẫu rằng Mạc Thường Viễn không hề đích thân hạ sát nhưng ma khí đã thừa lúc xâm thân, khiến linh thể trọng thương. Rốt cuộc, bà vẫn không thể qua khỏi kiếp nạn định sẵn ấy.
Trước lúc lâm chung, Nguyên Chỉ nắm chặt tay đứa con trai trưởng nay đã sớm trở thành một thanh niên tuấn tú anh khí, ánh mắt ôn hòa dịu dàng, căn dặn:
"Con mang thiên mệnh trong mình, tình thân duyên phận đều nhạt như sương sớm, chẳng nên bận lòng quá nhiều."
"Con là người được đại đạo chọn, nên cha mẹ chẳng thể ở bên con lâu dài. Từ nay về sau, hãy một lòng tu đạo, chớ vướng bận chuyện hồng trần."
Đó là câu cuối cùng mà mẹ để lại cho Thiếu Ngôn.
Nhưng Thiếu Ngôn hiểu rõ, mẹ không chỉ muốn thành toàn cho mình, mà còn chọn cách tha thứ cho đệ đệ. Bởi Mạc Thường Viễn chính là đứa con út mà Nguyên Chỉ thương yêu nhất, cũng là vết thương sâu nhất trong lòng bà.
Yêu, hận, tình, thù... thứ nào cũng đau.
Có chồng con, có cha mẹ, thì ràng buộc ngày một nặng.
Oán giận, lo lắng cứ từng lớp bủa vây, đốt lòng chẳng phút nào bình yên.
Tâm còn muốn tịnh, nhưng cảnh đã chẳng còn thanh vắng.
Nguyên Chỉ không phải không biết đây là một kiếp nạn, song chỉ vì kiếp nạn này mang tên Mạc Thường Viễn, nên bà không đành lòng vượt qua.
Vì vậy kể từ ngày đó, Thiếu Ngôn hiểu rằng nếu không buông bỏ được, thì chính là đánh mất cơ duyên với đại đạo.
"Ngươi không hận em trai mình sao?"
Thiếu nữ khẽ hỏi, giọng điệu không mang nhiều nghi hoặc, như thể trong lòng đã sớm có đáp án.
"Chúng sinh đều có khổ. Mạc Thường Viễn là kiếp nạn của mẹ, mà mẹ, chẳng phải cũng là kiếp nạn của Mạc Thường Viễn đó sao?"
Thiếu Ngôn lắc đầu: "Một bữa no một ngụm nước, đều là ý trời. Bà đã lựa chọn tha thứ, ta có tư cách gì mà oán hận nữa?"
Thiếu Ngôn sinh ra đã lạnh nhạt hờ hững, chẳng gần gũi ai. Từ lúc lọt lòng không khóc, không cười. Lớn lên thêm chút nữa, cũng lặng lẽ chẳng nói một lời.
Câu đầu tiên y thốt ra, là khi đưa ngón tay bé xíu chỉ lên trời: "Không."
Mạc Thường Viễn lớn lên bên cạnh Nguyên Chỉ Tiên Tử, lanh lợi hoạt bát, là bảo bối trong lòng mẹ. So với người đại ca trầm lặng, Nguyên Chỉ tất nhiên càng dễ yêu thương đứa con trai út mang nhiều hơi thở nhân thế hơn.
Chính đạo tu bản ngã, ma đạo tu bản tâm.
Nếu Nguyên Chỉ có thể buông bỏ mối ràng buộc huyết thống này, có lẽ bà đã sớm đắc đạo. Nhưng bà không nỡ.
Còn Mạc Thường Viễn thì sao?
Hắn từng nghĩ, chỉ cần đủ tàn nhẫn để ra tay với người mình yêu thương nhất - chính là mẹ - thì sẽ có thể trở thành một đại ma không còn vướng bận tình thân.
Nhưng hắn đã không làm được. Đòn kết liễu cuối cùng không hạ nổi, mà còn chính tay phản bội lại cái gọi là "bản tâm".
Kẻ từng hứa sẽ dạy hắn tu ma đang lừa hắn.
Sau khi nhận ra điều đó, Mạc Thường Viễn nổi điên vì thù hận.
Hắn tàn sát mười ba tầng Dục Hải của ma giới, máu chảy thành sông, một mình chém giết đến tận ngai vị Thập Bát Ma Tôn. Nhưng từ đó về sau, chữ "mẹ" mãi mãi trở thành cơn ác mộng không cách nào xua đi của hắn.
Hắn muốn đắc đạo, chính đạo hay ma đạo cũng được, miễn là có thể trường sinh bất tử, vượt thoát sinh diệt. Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc tình yêu thương và chở che ngày trước chẳng có một chút trọng lượng nào trong lòng hắn.
Còn khi đó, Thiếu Ngôn ở đâu?