Phù La Tiên Quân Thanh Hoài đứng hàng thứ bảy trong Thất Tiên, nhưng cũng cai quản một phương lãnh thổ, địa vị ngang với hoàng đế nhân gian.
Ông tu tâm pháp "Độ Từ Hàng", sinh mệnh của ông gắn với nước, có khả năng chữa lành. Ông đã nhiều lần dùng pháp lực để cứu đảo Phù La khỏi kiếp hỏa hoạn, biến nơi hoang sơ thành chốn bồng lai tiên cảnh. Từ đó, dân chúng trên đảo đều tôn sùng và kính trọng ông như một vị minh quân.
(Độ Từ Hàng: Tâm pháp đề cao lòng từ bi, cứu độ chúng sinh. )
Thanh Hoài được người dân quý mến, đảo Phù La trở thành nơi hoàn mỹ trong mắt mọi người, gọi là "Thiên Hạ Đại Đồng" cũng không ngoa.
("Thiên Hạ Đại Đồng" là một khái niệm trong Nho giáo, chỉ một xã hội lý tưởng, nơi muôn dân bình đẳng, chung sống hòa thuận, không có xung đột hay bất công. )
Nhưng mà... Tính tình Thanh Hoài ngay thẳng đến mức không biết linh hoạt, thỉnh thoảng lại vô tình làm tổn thương người khác.
Vua của một nước mà thẳng thắn như vậy thì làm sao cai trị đất nước? Về vấn đề này, Dịch Trần cũng không biết! Bởi vị Tiên Quân này được thần dân cưng chiều đến mức chẳng buồn suy nghĩ!
Nếu đổi sang nước khác, chắc Thanh Hoài đã bị các thể loại đấu đá trong cung hại chết từ lâu rồi. Nhưng ở đảo Phù La thì sao?... Chỉ cần nắm đấm đủ mạnh là được.
Chưa dám lên mạng lại, Dịch Trần đành tập trung vào kịch bản "Thất Khấu Tiên Môn", cô đọc lại lần nữa lời thoại đã chỉnh sửa nhiều lần.
Xác nhận không còn sai sót, cô gửi kịch bản cho biên tập, thấy hiện chữ "Đã nhận", cô mới thở phào.
Ở nhà lâu quá cũng không tốt, cô phải ra ngoài cho khuây khỏa.
Dịch Trần thay bộ đầm trắng dài tới gối, khoác áo khoác ngắn thêu những đóa hoa nhỏ, tóc dài được buộc lỏng lẻo.
Dịch Trần vốn có gương mặt thanh tú, da trắng như tuyết. Khi không cười không giận, cả người cô toát ra khí chất thanh khiết, quanh thân như có mảng sương mù tiên khí, cả người mang theo cảm giác xa cách. Cũng vì vậy mà bao năm qua Dịch Trần khó có thể kết bạn.
Tính cách cô hướng nội, khuôn mặt lúc nào cũng mang vẻ xa cách, nên chẳng có gì lạ khi người ta xem cô như một vật linh thiêng, không dám lại gần.
Lần này cô ra ngoài là để đi thăm Kỳ Ấu Phàm.
Tuy Kỳ Ấu Phàm đã thành niên, nhưng tâm tính cô ấy vẫn chưa trưởng thành. Cô ấy làm việc nhanh nhảu, nhưng lại giống chú chuột hamster dễ run rẩy, khi gặp biến cố rất dễ luống cuống tay chân.
Thật ra Dịch Trần cũng không trách gì cô gái này. Cô thấy tính cách ấy khá dễ thương, phù hợp với công việc ổn định, không lục đục tranh đấu nội bộ.
Kỳ Ấu Phàm ở chung khu nhà với cô. Khu này khá hẻo lánh, an ninh tốt, cách nhà Dịch Trần không xa. Tuy giao thông hơi bất tiện, nhưng được cái yên tĩnh và an toàn.
Tới căn hộ của Kỳ Ấu Phàm, Dịch Trần chưa kịp bấm chuông đã nghe giọng nữ hoảng hốt xin lỗi: "Xin lỗi xin lỗi! Rất xin lỗi, chúng tôi sẽ gửi hàng bổ sung ngay, xin đợi một chút."
Vừa dứt lời, tiếng thùng va vào nhau vang lên.
Dịch Trần thở dài, cô ấn chuông cửa.
Không lâu sau, Kỳ Ấu Phàm vội vàng ra mở cửa, mắt cô ấy đỏ hoe, trong ánh mắt có phần hoảng hốt. Khi thấy Dịch Trần đứng ngoài cửa, cô ấy hơi ngớ người.
Dịch Trần nhìn dáng vẻ nhảy lò cò một chân của Kỳ Ấu Phàm, nhẹ giọng hỏi: "Lại đá trúng gì à?"
Kỳ Ấu Phàm vội mời Dịch Trần vào, sau khi băng bó cho mình xong xuôi, cô ấy thở dài.
Dịch Trần quan sát đồ đạc trong phòng. Có rất nhiều hộp gỗ, thùng giấy, băng dính to và kéo trong phòng, là loại đồ dùng để đóng gói nước hoa.
Kỳ Ấu Phàm hay mắc phải lỗi nhỏ, nhưng cô ấy làm việc nghiêm túc, không qua loa. Đó là lý do Dịch Trần yên tâm giao việc cho cô ấy.
Chỉ có điều không biết có thể kết bạn hay không. ...
Tác giả có lời muốn nói:
Bảy vị tiên trong Thất Khấu Tiên Môn đã xuất hiện đầy đủ.