Dịch Trần không biết đáp gì, đành bắt chước Thiếu Ngôn, thả một dấu ba chấm để chứng minh sự hiện diện của mình.
Tiểu tiên nữ Tiểu Nhất: [... ]
Đạo Chủ Thiếu Ngôn: [Tiểu Nhất, ngươi tới rồi à?]
Dịch Trần vô cùng cảm động vì được nam thần của mình để ý. Dù sao thì trước kia mỗi lần cô tham gia mấy nhóm chat khác, đều bị ngó lơ vì đủ thứ lý do, hoặc bị loạt tin nhắn dồn dập đẩy trôi luôn lời mình vừa gửi.
Nhưng ở cái nhóm này thì khác, Thiếu Ngôn thủ vai Đạo Chủ chính là một AI thông minh thần kỳ, online suốt 24 giờ, hễ phát hiện cô vừa lên mạng là lập tức lên tiếng trong nhóm chào đón, giúp mọi người chú ý đến cô.
Sự dịu dàng âm thầm này khiến cô cảm thấy vô cùng ấm áp.
So với nam thần thì mấy người nhập vai khác trong nhóm lại có phần... ừm, nhập vai hơi quá đà.
Kiếm Tôn Âm Sóc: [Vì sao mỗi lần ngươi xuất hiện đều như u linh quỷ mị?]
Nghi Sư Nguyên Cơ: [Tâm ngay ý thẳng, ngồi vững bước chắc, nào sợ ai hành tung bí hiểm?]
Hai người này lại cãi nhau nữa rồi.
Trên mạng có một từ rất thịnh hành gọi là "đấu sĩ bàn phím", ý chỉ kiểu người nghiện cãi, chỉ chờ có dịp là gây chiến, nói trắng ra là thích bắt bẻ từng câu chữ cho bằng được. Dịch Trần cảm thấy dùng từ này để miêu tả Nguyên Cơ cũng không tệ lắm.
Biết rõ Âm Sóc vừa cứng đầu vừa không chịu ai quản, thế mà lần nào cậu cũng thích nhào vào chọc thử, coi xem cái thùng thuốc súng kia có nổ không, đúng là nghịch quá rồi.
Nhưng lần này, Âm Sóc không tiếp lời Nguyên Cơ, mà bất ngờ chuyển mũi dùi sang Dịch Trần.
Kiếm Tôn Âm Sóc: [Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?]
Giới tu tiên vốn chẳng ai hỏi tuổi thật, Thất Tiên Vấn Đạo toàn là mấy người sống nghìn năm, thậm chí vạn năm, nên Dịch Trần cũng không nghĩ đến chuyện nhập vai hay thiết lập nhân vật gì cả, cứ tưởng đối phương đang hỏi tuổi thật của cô ngoài đời.
Thế là cô thật thà đáp lại: [Vừa tròn đôi mươi. ]
Một câu trả lời không mấy để tâm, nhưng chưa kịp yên ổn thì cả nhóm chat đã nổ tung như chợ vỡ.
Kiếm Tôn Âm Sóc: [Cái gì cơ?]
Nghi Sư Nguyên Cơ: [Đôi mươi?]
Dược Thần Tử Hoa: [Trời cao chứng giám! Tiểu Nhất, ngươi thật sự mới đôi mươi sao?]
Người hướng ngoại thì phản ứng rõ rệt như vậy, mà đến cả mấy vị điềm đạm ít lời trong nhóm cũng đồng loạt lộ vẻ kinh ngạc.
Thánh Hiền Thời Thiên: [Chuyện này... thật không ngờ. ]
Y Tiên Tố Vấn: [Mới hai mươi? Vậy chẳng phải vẫn là trẻ con sao? Dẫu là đệ tử trẻ tuổi thời nay, đến tuổi xây dựng nền móng (Trúc Cơ) cũng đã sắp sống đến ngưỡng thọ rồi. ]
Ngay cả qua màn hình, Dịch Trần cũng cảm nhận được cú chấn động đó. Lập tức nhận ra mình vừa lỡ tay phá nát thiết lập nhân vật, cô vội vàng chữa cháy.
Tiểu tiên nữ Tiểu Nhất: [Không, không phải! Cảnh giới của ta khác biệt, khai trí từ sớm, mười mấy năm đã nhìn thấu vinh nhục nhân gian, bể dâu thế sự. Vậy nên tuổi tác ấy cũng chẳng còn trẻ nữa, đã sống qua hai kiếp người phàm rồi đấy thôi. ]
Sống trong thời đại công nghệ bùng nổ, ngồi nhà vẫn nắm bắt được tin tức bốn phương tám hướng, nói là "trải bao tang thương bể dâu" cũng chẳng sai.
Nhưng vừa gửi xong, Dịch Trần lại hối hận. Bởi cô chợt nhớ: Một đời người trăm năm là nhiều với phàm nhân, nhưng trong mắt đám tu sĩ ở thế giới kia, trăm năm chỉ là chớp mắt thoáng qua.
Thượng Quân Thanh Hoài: [Vậy cũng mới 200 tuổi thôi mà, chẳng phải vẫn là trẻ con sao?]
Thánh Hiền Thời Thiên: [Quả nhiên thượng giới thần bí khó lường, thật khiến người ta cảm thán. ]
Ngay lúc ấy, Thiếu Ngôn nãy giờ vẫn im lặng, bất ngờ lên tiếng.
Đạo Chủ Thiếu Ngôn: [Học vấn không phân già trẻ, ai thông suốt đạo lý thì làm thầy trước. ]
Dịch Trần nhìn mấy chữ ngắn gọn súc tích kia, trong lòng khẽ động. Không hiểu vì sao, cô luôn có cảm giác dường như Thiếu Ngôn chẳng hề ngạc nhiên trước tuổi thật của cô.
Như thể đã đoán trước được từ lâu.