Tất cả là do bọn họ nhập vai quá mức mà ra!
Đến mức khiến Dịch Trần suýt nữa quên mất rốt cuộc họ chỉ đang chơi nhập vai văn học mà thôi.
Nhưng mà, ngay cả chuyện lập đạo cũng viết được thành một câu chuyện cảm động như thật thế kia, vậy có ổn không hả? Dịch Trần tự nhận mình cũng là một "fan cứng" chính hiệu rồi, vậy mà nhìn sao cũng thấy đối phương như thể đã nhập ma rồi ấy!
Thế nhưng cho dù là vậy, cô vẫn cảm nhận được khoảng cách giữa tâm hồn mọi người đang ngày một xích lại gần hơn.
Mỗi lần cô lên mạng, dù không mở lời trong nhóm thì Thiếu Ngôn vẫn luôn là người đầu tiên lên tiếng chào hỏi. Tuy y ít nói nhưng luôn đáp lại rất nghiêm túc mỗi khi cô thắc mắc điều gì.
Thời Thiên và Tố Vấn thì thường xuyên online cùng cô luận đạo. Những gì họ nói có lúc khiến cô ngộ ra được nhiều điều. Không rõ vì nhập vai quá thật hay vì khí chất quá cao xa, mà Dịch Trần luôn có cảm giác hai người họ thực sự là những bậc trưởng bối đáng kính, lớn hơn cô rất nhiều tuổi.
Tử Hoa là người hoạt bát nhất, cũng là người nhiệt tình nhất. Hắn hay tung tăng khắp núi rừng, kể cho cô nghe mấy chuyện thú vị trong Dược Thần Cốc, hoặc hỏi han cô về phong cảnh thế giới bên này.
Âm Sóc và Nguyên Cơ thì vẫn tiếp tục không ưa gì nhau, song từ khi có Dịch Trần làm người đứng giữa giảng hòa, mũi nhọn trong lời nói của cả hai cũng dịu đi không ít. Phần lớn thời gian, chỉ cần cô mở lời can ngăn là hai người sẽ thuận thế mà nhường nhau xuống nước.
Dù gì thì một người là tôn chủ kiếm đạo kiêu ngạo lạnh lùng, còn một người là sư giả trời đất cổ hủ nghiêm cẩn, nhưng theo Dịch Trần thấy, thật ra cả hai cũng rất dễ dỗ dành.
Còn nếu nói trong Thất Tiên Vấn Đạo ai có tính cách quái gở nhất, thì hẳn phải là Phù La Thượng Quân Thanh Hoài rồi.
Vị chúa tể của tiên đảo Phù La này lúc nào cũng mang dáng vẻ nghiêm nghị, ít nói, thần thái uy nghiêm khiến người khác chẳng dám lại gần. Nhưng thật ra bản chất lại là một tên thành thật quá mức, mê chọc ghẹo người khác và cực kỳ thích "đâm chọt" đúng lúc.
"Tiểu Nhất, cái từ 'tính cách nổ như pháo' mà ngươi nói lần trước ta thấy thú vị lắm. Về nhà ta bèn đốt thử mấy cục than xem sao, tiếng nổ lép bép y chang tính cách của Nguyên Cơ. Còn từ nào hay ho nữa không? Ta thề sẽ không kể với ai đâu."
"... Đại ca à, ngài vừa kể hết sạch sành sanh ra rồi đấy."
Dịch Trần thật sự rất muốn khóc cho hắn xem luôn.
Nói là vậy, nhưng cô vẫn rất vui vì có thể kết giao được với những người bạn như thế này.
Sau khi nhận ra những người trong nhóm chat này tuy chỉ đang nhập vai, song ai nấy đều sở hữu kiến thức đạo học vô cùng uyên thâm. Dịch Trần lại mở tủ sách lần nữa, lôi ra từng cuốn từng cuốn mà trước kia cô từng bỏ lửng, kiên nhẫn đọc lại từng trang.
Dịch Trần có cả một tủ sách đạo học, những cuốn sách ấy được bảo quản rất kỹ, dù thời gian trôi qua đã lâu nhưng vẫn gần như không hề bị thời gian bào mòn.
Trên từng trang giấy đều hiện rõ dấu vết từng được đọc đi đọc lại, những câu chữ khiến người ta ngẫm nghĩ sâu xa đều đã được đánh dấu lại, có vài đoạn còn được ghi thêm những nhận xét riêng, đóng thành tập ngay ngắn. Mỗi cuốn sổ ghi chép đều viết bằng nét bút thanh thoát, tinh tế, đẹp mắt vô cùng.
Cô khẽ vuốt ve bìa mấy tập ghi chú ấy, im lặng thật lâu, rồi mới cẩn thận thu dọn tất cả lại, đặt vào chiếc tủ sách gỗ óc chó cách bụi.
Dịch Trần ngồi bên mép giường đung đưa hai chân khe khẽ, ngẩng đầu nhìn gian thư phòng đã được dọn dẹp sáng sủa sạch sẽ, khóe môi khẽ cong lên, mang theo nụ cười nhẹ nhõm và an yên.
"Tiểu Nhất, con phải nhớ, thứ quý giá nhất trên đời này mãi mãi là chính con."
"Vàng bạc đầy kho cũng chẳng bằng một kỹ năng trong tay. Hãy học cách trở thành chỗ dựa của chính mình."