Dù lời văn của Thiếu Ngôn cổ kính, cách kể lại giản lược, nhưng Dịch Trần vẫn nghe đến mê mẩn, mặc cho y chậm rãi từng chút từng chút vá đầy thế giới quan của một thế giới khác trong lòng cô.
"Thượng Thanh Vấn Đạo Môn là môn phái như thế nào vậy?"
Cô vừa hỏi, vừa với tay lấy quyển "Thất Khấu Tiên Môn" từ giá sách, tiện tay lấy luôn một quyển sổ ghi chép, định sửa lại thiết lập.
"Bốn biển cùng một gốc, dạy dỗ không phân người; chẳng kể già trẻ lớn bé, ai hiểu đạo sâu, người ấy là trước."
Từ laptop vang lên giọng Thiếu Ngôn trong trẻo điềm đạm, vẫn là kiểu ngắt nhịp quen thuộc, từng câu như tấu lên khúc ca cổ, êm tai đến độ khiến người ta lặng lẽ mà nghe.
"Nghe như vậy, hẳn là một nơi rất tuyệt vời."
Dịch Trần mỉm cười, ánh mắt thoáng mang ý ngưỡng mộ.
"Người ta vẫn nói, ở đâu có người thì ở đó có giang hồ. Dù ở đâu cũng không tránh khỏi tranh đấu lòng người. Nhưng tu đạo là tu tâm, nếu không có được thanh tịnh, thì làm sao gọi là nơi thanh tu của đạo gia được? Ta nghĩ, nếu có thể học đạo ở một môn phái lấy việc dạy người hướng thiện làm gốc, thì yên tĩnh thanh bình chắc chắn tốt hơn cảnh tranh cãi chẳng ngơi."
Thiếu Ngôn nghe vậy cũng chẳng ngạc nhiên.
Bởi vì y biết, cô gái nhỏ trước mắt vốn dĩ chính là một mầm đạo tốt trên con đường "Thanh Tịnh Chi Đạo".
Y chỉ dịu giọng đáp: "Ngươi mới chỉ đôi mươi, nên cùng bạn bè đồng trang vui đùa kết bạn, đâu cần ngày ngày bầu bạn cùng mấy người như chúng ta."
Thiếu Ngôn nói đến đây thì khựng lại một thoáng.
Y hơi do dự. Bởi trong lòng nghĩ rằng, Tiểu Nhất nên ra ngoài nhiều hơn, nên kết giao với bạn bè đồng lứa. Nhưng vừa nghĩ đến việc nàng sẽ không còn thường xuyên trò chuyện cùng bọn họ nữa, lại cảm thấy trong lòng có chút không cam lòng.
Một lát sau, Thiếu Ngôn vẫn lựa chọn thành thật nói ra:
"Nhưng, bọn ta đều mong ngươi có thể trò chuyện với bọn ta nhiều thêm một chút."
Vì Tiểu Nhất từng nói, nếu muốn gì, thì nên nói thẳng với nàng.
"Ta cũng thích trò chuyện với các ngươi mà!"
Dịch Trần vui vẻ đáp lại: "Ta cũng muốn kết bạn chứ, nhưng mà... mọi người xung quanh ta đều rất sợ ta. Tính từ lúc ta sinh ra tới giờ, chỉ có bảy người các ngươi là bạn thôi."
Câu nói ấy nàng thốt ra đầy phấn khởi, nhưng rơi vào tai Thiếu Ngôn lại hóa thành một tiếng nghẹn lòng.
Giọng điệu y vẫn không gợn chút cảm xúc, song ẩn sâu bên trong là một tầng đau lòng không tên:
"Tại sao, lại sợ ngươi chứ?"
Trong mắt Thiếu Ngôn, Tiểu Nhất thông minh, xinh đẹp, lanh lợi lại đáng yêu. Đạo tâm sáng tỏ, tâm ý trong trẻo. Điều đáng quý nhất chính là, nàng luôn biết tôn trọng đạo tâm của người khác, chứ không bao giờ cố chấp lấy lối tu của mình áp đặt lên kẻ khác.
Tấm lòng nàng như biển rộng trời cao, bao dung mà lặng lẽ. Ngay cả những người đã sớm dứt tình hồng trần như bọn họ cũng phải cảm thấy mến mộ nàng đến mức chẳng muốn rời xa.
Vậy thì cớ sao, nhân gian lại có thể sợ nàng?
Nàng đâu có giống bọn họ, những kẻ địa vị cao vời, khiến người khác không dám ngẩng đầu đối diện khi nói chuyện. Trong mắt Thiếu Ngôn, một người có tâm tính ôn hòa, không kiểu cách như Tiểu Nhất, lẽ ra phải được rất nhiều người yêu quý mới đúng.
"Ta cũng không biết nữa. Chỉ là từ nhỏ đến lớn, ta có ít bạn lắm."
Dịch Trần nói với vẻ không mấy bận lòng, hay đúng hơn là cô đã sớm không còn để tâm đến điều đó từ lâu.
"Họ luôn nhìn ta từ xa. Có đôi khi ta chủ động bắt chuyện, họ còn khóc nữa kia."
Cảnh tượng đó đối với Dịch Trần mà nói chẳng còn xa lạ gì nữa.
Ngay từ nhỏ, cô luôn bị đối xử như vậy, bị dè chừng, bị giữ khoảng cách. Người khác luôn đứng từ xa nhìn cô, mỗi khi cô thử bước lại gần một chút, gương mặt đối phương lại biến sắc như thể sắp không thở nổi nữa.